Hồng Lâu Mộng

Hồng Lâu Mộng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328661

Bình chọn: 8.5.00/10/866 lượt.

cười nói:

- Bà và mẹ nói đều đúng cả. Cứ ý nghĩ dại dột của con thì chắc là chú Bảo sắp có việc mừng, cho nên hoa đến báo tin trước.

Thám Xuân tuy không nói, nhưng trong bụng nghĩ thầm: "chắc là không phải điềm tốt. Vật gì cũng thế, thuận thì tốt, nghịch thì xấu. Cỏ cây biết vận trời, nẩy nở không đúng thời, chắc là yêu quái gì đây". Nhưng cô ta không nói ra.

Riêng có Đại Ngọctrong lòng xúc động, liền cao hứng nói:

- Ngày xưa nhà họ Điền có cây Kinh. Khi ba anh em ra ở riêng cây ấy chết khô ; sau đó, anh em họ cảm động lại ở chung với nhau như trước, thì cây Kinh sống lại. Đủ biết cây cối cũng gắn bó với người. Nay anh Hai chăm chỉ học hành. Cậu mợ vui mừng, cho nên cây này cũng sống lại và nở hoa.

Giả mẫu và Vương phu nhân nghe vậy vui mừng liền nói:

- Cháu Lâm so sánh có lý lắm.

Đang nói thì bọn Giả Xá, Giả Chính, Giả Hoàn và Giả Lan đều đến xem hoa. Giả Xá nói:

- Chắc là hoa báo điềm xấu, theo ý tôi thì nên chặt đi.

Giả Chính nói:

- Người ta hay nói thấy vật quái không lấy làm quái thì vật quái ấy cũng mất". Cần gì mà chặt. Cứ mặc nó thôi.

Giả mẫu nghe thế liền nói:

- Người nào nói nhảm đấy. Người ta có việc tốt đẹp, quái với quỷ gì. Việc tết thì các người đều hưởng. Việc không tốt thì một mình ta chịu cho, không được nói bậy.

Giả Chính nghe thế, không dám nói gì, liền cùng Giả Xá đi ra.

Giả mẫu cao hứng liền gọi bọn nhà bếp mau sắm sửa tiệc rượu để cùng thưởng hoa. Lại bảo:

- Đại Ngọc, cháu Hoàn, cháu Lan, mỗi đứa làm một bài thơ mừng. Cháu Lâm vừa ốm dậy không bắt lo lắng suy nghĩ, có cao hứng thì sửa chữa thơ cho họ.

Giả mẫu lại nói với bọn Lý Hoàn:

- Các cháu đều cùng uống rượu với ta.

Lý Hoàn vâng dạ rồi ngoảnh lại cười bảo Thám Xuân:

- Tại cô sinh chuyện ra cả.

- Đã không bảo chúng tôi làm thơ, sao lại bảo chúng tôi sinh chuyện?

- Thi xã hải đường chẳng phải do cô lập ra à? Nay cây

hải đường này cũng định vào thi xã đấy.

Mọi người nghe nói đều cười. Một lúc cỗ rượu bày ra, ai nấy đều muốn lấy lòng Giả mẫu, nên đều nói những câu vui mừng cả. Bảo Ngọc đứng dậy rót rượu, làm ngay bốn câu thơ, viết ra đọc cho Giả mẫu nghe:

Cây hải đường kia bỗng héo hoài

Giờ sao hoa nở, nở vì ai?

Phải chăng thềm bắc dâng điềm thọ,

Ngày nhân dương 1 về nở trúc mai.

Lý Hoàn cũng làm một bài, viết ra và đọc:

Gíap xuân cây cỏ nẩy mầm,

Trái tiết cây đường vẫn có hoa.

Mới biết trên đời bao việc lạ,

Tháng đông hoa nở có nhà ta.

Giả Lan viết lại tử tế, trình lên Giả mẫu, Giả mẫu bảo Lý Hoàn đọc:

Khói đọng trước sân màu đẹp úa,

Sương đầm sau tuyết vẻ hồng tươi,

Đừng cho hoa nọ loài vô giác,

Vui góp thêm vào chén họp vui.

Giả mẫu nghe xong, nói:

- Ta không hiểu thơ lắm, nhưng nghe ra thì thơ chắt Lan hay ; thơ cháu Hoàn không hay. Thôi các cháu lại đây ăn cơm.

Bảo Ngọc thấy Giả mẫu vui, càng thêm hào hứng, nhân nghĩ thầm năm Tĩnh Văn chết, cây hải đường khô. Nay cây hải đường tươi lại. Người trong viện chắc ít ai nấy cùng được mạnh khỏe cả, chỉ tiếc Tĩnh Văn không sống lại được như hoa mà

thôi ".

Bảo Ngọc lại đổi vui làm buồn. Bỗng lại nhớ đến hôm trước đây, Xảo Thư nhắc đến việc Phượng Thư định đem con Năm vào nhà mình, liền nghĩ: hoặc giả hoa này vì con Năm mà nở cũng chưa biết chừng?" Rồi anh ta lại đổi buồn làm vui, cười nói như thường.

Giả mẫu ngồi một lúc rồi vịn vai Trân Châu đi về. Vương phu nhân cũng theo sang. Bỗng thấy Bình Nhi cười hớn hở chạy lại đón, và nói:

- Mợ cháu biết cụ thưởng hoa ở đây. Nhưng không sang được nên bảo cháu qua hầu hạ cụ và bà. Lại còn có hai tấm lụa hồng đưa biếu cậu Bảo, bọc bông hoa ấy gọi là lễ mừng.

Tập Nhân tới nhận và đưa trình Giả mẫu xem. Giả mẫu cười và nói:

- Thật là con Phượng làm việc gì cũng đường hoàng mới mẻ, rất có thú vị.

Tập Nhân cười nói với Bình Nhi:

- Nhờ chị về, thay lời cậu Bảo cám ơn mợ Hai dùm. Nếu có điều đáng mừng thì cũng là mừng chung.

Giả mẫu nghe xong cười nói:

- Ái chà! Thế mà ta quên mất. Cháu Phượng tuy ốm mà vẫn nghĩ chu đáo. Món lễ nó đưa cũng khéo đấy.

Giả mẫu vừa nói vừa cùng mọi người đi ra.

Bình Nhi nói riêng với Tập Nhân: "Mợ Hai nói, hoa nở kỳ quá, nên bảo chị cắt một mảnh lụa đỏ treo lên trên, thì sẽ ứng vào siệc vui mừng, và sau này cũng đừng cho là việc lạ mà bàn tán mãi."

Tập Nhân vâng lời, tiễn Bình Nhi đi ra.

Hôm đó Bảo Ngọc đang mặc một chiếc áo da lông, nghỉ ở nhà, nghe nói hoa nở, vội vàng ra xem. Anh ta xem hoa ngắm nghía ngây ngất rồi đâm ra nghĩ ngợi. Say sưa nhìn cánh hoa quên hết cả những chuyện mừng vui, tan họp. Bỗng nghe nói Giả mẫu sắp đến, liền mặc chiếc áo da cáo và khoác một chiếc áo ngồi bằng da cáo màu huyền, đi ra đón tiếp Giả mẫu. Nhân vì thay áo vội vàng, nên không kịp đeo viên ngọc thông linh. Đến khi Giả mẫu về rồi. Bảo Ngọc lại mặc áu như cũ. Tập Nhân thấy trên cổ Bả Ngọc không đeo ngọc, liền hỏi:

- Viên ngọc đâu rồi?

Vừa rồi vội vàng thay áo, tôi gỡ ra để trên bàn chứ không đeo.

Tập Nhân ngoảnh nhìn trên bàn không thấy viên ngọc, tìm khắp nơi chẳng thấy đâu có. Tập Nhân sợ toát mồ hôi. Bảo Ngọc nói:

- Đừng có hoảng lên, nó chỉ trong nhà này thôi, hỏi những người hầ


Old school Swatch Watches