Old school Swatch Watches
Hồng Lâu Mộng

Hồng Lâu Mộng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326404

Bình chọn: 9.5.00/10/640 lượt.

đừng có nghĩ ngợi lung tung, sinh chuyện ma quỷ là được.

Bảo Ngọc cười nói

- Nào ai nghĩ gì đâu?

Tập Nhân nói:

- Tôi khuyên cậu nên ngủ trong nhà thôi. Ngủ ngoài, nhỡ khi trông nom không chu đáo, gặp phải lạnh thì lại không hay.

Bảo Ngọc chưa kịp trả lời, Bảo Thoa liền liếc mắt ra hiệu. Tập Nhân hiểu ý liền nói

- Thôi cũng được. Bảo một người theo hầu, đến đêm tiện việc pha trà lấy nước cho cậu.

Bảo Ngọc cười nói

- Vậy thì chị theo tôi thôi.

Tập Nhân nghe nói, đâm ngượng, má đỏ ửng lên, không nói gì cả.

Bảo Thoa vốn biết Tập Nhân là người đứng đắn, liền nói

- Chị ấy với tôi đã quen rồi, cứ để theo tôi thôi. Bảo Xạ Nguyệt và con Năm trông nom cậu là được. Vả lại chị ấy hôm nay bận rộn suốt ngày, cũng mệt rồi, để cho chị ấy nghỉ một chút.

Bảo Ngọc đành phải cười mà đi ra.

Bảo Thoa bảo Xạ Nguyệt và con Năm soạn sửa chăn nệm cho Bảo Ngọc nằm ở ngoài. Lại dặn hai người

- Phải tỉnh ngủ, để khi cậu cần trà nước.

Hai người vâng lời đi ra, thấy Bảo Ngọc ngồi ngay ngắn trên giường. nhắm mắt chắp tay, y như ông sư. Hai người không dám nói, chỉ nhìn anh ta mà cười. Bảo Thoa lại bảo Tập Nhân ra ngoài trông nom. Tập Nhân thấy thế cũng buồn cười, liền gọi

- Cậu nên đi ngủ đi. sao lại ngồi như thế?

Bảo Ngọc mở mắt. thấy Tập Nhân, liền nói:

- Các chị cứ ngủ đi thôi. Tôi ngồi một lát sẽ ngủ.

- Vì hôm qua cậu như thế làm cho mợ Hai suốt đêm không ngủ. Nay cậu lại như thế này thì còn ra sao nữa?

Bảo Ngọc nghĩ mình không ngủ thì họ sẽ không chịu ngủ, nên soạn sửa nằm xuống. Tập Nhân lại dặn dò bọn Xạ Nguyệt mấy câu mới đi vào đóng cửa mà ngủ.

Ngoài này, Xạ Nguyệt và con Năm cũng sắm sửa chăn nệm, chờ cho Bảo Ngọc nằm rồi ai nấy đều nằm xuống.

Không ngờ Bảo Ngọc muốn ngủ cũng không ngủ được, thấy hai người sửa soạn chăn nệm, chợt nhớ lại chuyện năm nọ lúc Tập Nhân không ở nhà, Tình Văn và Xạ Nguyệt hầu hạ mình, đang đêm Xạ Nguyệt ra ngoài, Tình Văn định đi dọa chị ta, nhưng vì không mặc áo, cảm lạnh, sau này cũng vì bệnh ấy mà chết. Nghĩ đến đó, anh ta lại tưởng nhớ đến Tịnh Văn. Chợt nghĩ đến Thượng Thư nói con Năm giống Tịnh Văn như lột, vì thế anh ta đem lòng nhớ tưởng nhớ Tình Văn chuyển sang con Năm.

Bảo Ngọc giả vờ ngủ, mắt nhìn trộm con Năm. Càng nhìn càng giống Tình Văn. Tự nhiên tình si trở lại. Anh ta để ý nghe nhà trong đã im lặng, biết là ngủ rồi, nhưng không biết Xạ Nguyệt đã ngủ hay chưa, liền cố ý gọi vài tiếng thì thấy Xạ Nguyệt không trả lời.

Con Năm thấy Bảo Ngọc gọi. liền hỏi

- Cậu cần gì?

- Tôi muốn súc miệng một tý.

Con Năm thấy Xạ Nguyệt đã ngủ, đành phải dậy cắt lại ngọc nến, rót một ly trà, một tay bưng ống nhổ. Vì dậy vội vàng nên chị ta chỉ mặc một cái áo lót bằng lụa màu đào hồng trên đầu búi tóc vấn lên qua loa. Bảo Ngọc trông kỹ. hệt như

Tình Văn sống lại. Bỗng lại nhớ đến câu nói của Tình Văn: "Nếu biết mắc phải tiếng hão thì thà làm thật cho xong". Nghĩ như thế, cho nên anh ta cứ nhìn trừng trừng con Năm, cũng không đón lấy ly trà.

Sau khi Phượng Quan đi rồi, con Năm cũng không nghĩ gì đến chuyện vào ở nữa. Rồi nghe nói Phượng Thư gọi mình vào hầu Bảo Ngọc, thì nó lại nóng lòng trông đợi hơn là Bảo Ngọc trông nó vào. Không ngờ sau khi vào, thấy Bảo Thoa và Tập Nhân đều là người đứng đắn, trong lòng nó kính mến ; lại thấy Bảo Ngọc điên điên dại dại. không còn dáng điệu đẹp đẽ như trước. Vả chăng, nghe nói Vương phu nhân đuổi hết bọn con gái hay cười đùa với Bảo Ngọc nên nó đã gác hết mọi niềm tâm sự tư tình của một cô gái. Khốn nổi cái anh ngốc ấy đêm nay lại cứ xem nó là Tình Văn mà một mực yêu đương. Nó thẹn quá, hai má đỏ ửng, lại không dám lên tiếng to, đành phải nói khẽ

- Cậu súc miệng này?

Bảo Ngọc cười rồi cầm lấy ly trà vào tay, cũng không biết có súc miệng hay không. chỉ cười và hỏi

- Chị thân với chị Tịnh Văn phải không?

Con Năm nghe nói, không hiểu đầu đuôi ra sao, liền nói:

- Cũng là chị em cả, sao lại không thân?

Bảo Ngọc lại hỏi khẽ

- Chị Tình Văn ốm nặng, tôi đến thăm, chị cũng đến thăm phải không?

Con Năm mỉm cười, gật đầu, Bảo Ngọc nói

- Chị có nghe chị ta nói gì không?

Con Năm lắc đầu

- Không.

Bảo Ngọc lúc đó quên bẵng, liền kéo tay nó. Con Năm đỏ mặt lên, trống ngực đánh thình thịch, nói khẽ

- Cậu có việc gì cứ nói. đừng lôi kéo như thế.

Bảo Ngọc mới buông tay và nói

- Chị ta nói với tôi rằng

Nếu biết mắc phải tiếng hão thì thà làm thật sự cho xong, tại sao mà chị không nghe?

Nghe câu ấy, rõ ràng là Bảo Ngọc có ý trêu ghẹo mình.

Con Năm không dám làm gì, liền nói

- Đó là chị ta không biết thẹn. Bọn con gái chúng tôi mà nói câu ấy được à?

Bảo Ngọc nóng lên nói

- Sao chị cũng làm ra vẻ cụ đồ như thế! Tôi thấy người chị giống hệt như chị ta, tôi mới nói câu ấy. Sao chị lại đem những lời nói ấy mỉa mai chị ta.

Lúc ấy trong bụng con Năm không biết Bảo Ngọc có ý tứ gì liền nói

- Đêm khuya rồi, cậu nằm ngủ thôi, đừng ngồi thế mãi, sợ mắc phải lạnh đấy. Vừa rồi mợ Hai và chị Tập Nhân dặn gì, cậu không nhớ à?

- Tôi không lạnh.

Nói đến đó, Bảo Ngọc chợt nghĩ con Năm không mặc áo ngoài, sợ cũng bị lạnh như Tình Văn năm nọ. liền hỏi

- Sa