
n vô thêm, đứng dậy muốn rời khỏi. “Tôi đi làm đây!”
“Đợi đã….”
Cô đứng lại, như con chim đang run rẩy.
Nam Cung Nghiêu bỏ tờ báo xuống, cầm một bản hợp đồng quăng trước mặt cô. “Mang đến cho Hạ Nghiên Chi xem qua, coi thử coi có gì cần chỉnh sửa hay không.”
“Ký hợp đồng cùng Hạ Nghiên Chi tiểu thư, vẫn là anh nên tự mình đi có vẻ thích hợp hơn!” Nói không chừng nói một hồi, liền nói luôn trên giường cũng nên, vừa hay có thể phát tiết ‘thú tính’ của anh.
Nam Cung Nghiêu nhíu mày, liếc nhìn cô một cái. “Đây là chuyện có thể được lựa chọn sao?”
“……..” Uất Noãn Tâm không vui lấy bản hợp đổng bỏ vào trong túi, bực tức bỏ đi, trong lòng đem Nam Cung Nghiêu ra mắng từ trên trời xuống dưới đấy. Đồ khốn! Đồ khốn! Tổng tài thì giỏi lắm sao? Vẫn chỉ là một tên cầm thú chỉ biết suy nghĩ bằng nửa thân dưới!
Đi vào tiểu khu cao cấp Hạ Nghiên Chi đang sống, Uất Noãn Tâm nhấn chuông cửa nhà cô ta. Đợi nửa ngày, không có ai chạy ra. Cách một lúc, cô lại ấn tiếp, cũng không ai chạy ra. Đang nghĩ có nên liên hệ trước với người đại diện hay không, thì cửa mở ra. Nhưng người mở cửa không phải Hạ Nghiên Chi, mà một người đàn ông đầu tóc lộn xộn, dáng vẻ buồn ngủ, dáng người ốm cao, làn da trắng đẹp, trên người chỉ mặt một chiếc quần tam giác, cả người tản ra một mùi vị của ‘ngưu lang’. (Ngưu lang = trai bao)
Uất Noãn Tâm không biết tại sao bản thân lại có cảm giác đó, nhưng rất nó mạnh liệt.
“Xin hỏi….ở đây có phải là nhà của Hạ Nghiên Chi tiểu thư không?” Đồng nghiệp cho cô chính là địa chỉ này mà!
“Cô ấy đang ngủ, cô có chuyện gì không?”
“Tôi là luật sư của tập đoàn Hoàn Cầu, có vài thứ muốn nhờ Hạ tiểu thư ký tên một chút.”
“Bảo bối, ai vậy?” Từ xa truyền đến giọng nói của Hạ Nghiên Chi.
“Luật sư của tập đoàn Hoàn Cầu…”
Uất Noãn Tâm có thể nghe thấy Hạ Nghiên Chi đang dùng giọng nói thô bạo thật lớn quát: “Buổi chiều quay lại!”
“Nhưng tổng tài nói, buổi sáng anh ấy đã xác định, buổi chiều sẽ chính thức ký hợp đồng.” Tránh khỏi uổng công đi một chuyến, Uất Noãn Tâm vội vàng lấy ra ngọn núi lớn ‘Nam Cung Nghiêu’. Quả nhiên, Hạ Nghiên Chi tuy không vui, nhưng vẫn cho cô vào.
Cô ngồi trong phòng khách đợi một lúc lâu, Hạ Nghiên Chi mới ra, cả người mặc đồ ngủ bằng lụa, rất quyến rũ. Cô ta ngồi đối diện cô, lấy hộp thuốc lá trên bàn, hỏi ý cô. “Hút không?”
“Xin lỗi! Tôi không hút thuốc!”
“Vậy không khách sáo!” Hạ Nghiên Chi tự mình châm một điếu thuốc, nhả khói trắng ra. “Hợp đồng đâu?”
“Ở đây, mời cô xem qua.”
“Tôi lười đọc chữ, cô đọc cho tôi nghe đi!”
Uất Noãn Tâm nhịn xuống. “Vâng! Hợp đồng tổng cộng có một trăm hai mươi khoản. Khoản một….”
“Sao lại dài đến vậy, cô đọc đến chừng nào mới xong hả? Vào trọng tâm đi.”
”Vâng!” Uất Noãn Tâm cũng cảm thấy ‘bình hoa’ này là một kẻ đầu rỗng, giải thích pháp luật chẳng khác gì đàn gãy tai trâu, chỉ chọn vài khoản trọng tâm cần nhớ.
Người đàn ông đẹp trai da trắng bước ra, hôn lên má Hạ Nghiên Chi một cái, để lại một tấm danh thiếp, lưu luyến không nỡ nói: “Chị Hạ, em đi đây, nhớ tìm em nha!”
“Được rồi, mau đi về đi!”
Giữa hai người ‘tương tác’ với nhau, xác minh dự cảm của Uất Noãn Tâm là đúng. ‘Người làm nghề đặc biệt’ sẽ có một loại khí chất ‘đặc biệt’, vừa nhìn đã có thể nhận ra. Đương nhiên, cô đối với người làm nghề này không có bất kỳ thành kiến gì. Chỉ là cách sinh tồn khác nhau, không phân chia cao thấp.
Anh ta vừa đi, Hạ Nghiên Chi liền tùy tiện quăng tấm danh thiếp qua một bên, dùng ánh mắt cảnh cáo cô. “Có những lời nên nói, cũng có nhừng lời không nên nói, cô hẳn đã biết rõ.”
Cô không phải là một người phụ nữ quá bừa bãi, số lần tìm ngưu lang không nhiều. Chỉ là đêm qua Nam Cung Nghiêu đã khơi gợi ‘dục vọng’ của cô rồi bỏ lại cô không thèm ngó ngàng, cô mới đi tìm ngưu lang phát tiết.
“Tôi biết rõ! Tôi là luật sư của tập đoàn Hoàn Cầu, chỉ có trách nhiệm ký hợp đồng.”
Nhìn cô không phải là một người nhiều chuyện, Hạ Nghiên Chi mới yên tâm. “Tiếp tục nói đi!”
Uất Noãn Tâm đang định nói với cô một số từ trong pháp luật, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Hạ Nghiên Chi đi mở cửa, tiếp theo đó cô nghe thấy tiếng cãi nhau, hình như Hạ Nghiên Chi không cho đối phương vào, nhưng đối phương vẫn cứ xông vào, vẻ mặt lưu manh, vừa nhìn là biết kẻ chơi bời liêu lổng, không có công ăn việc làm đàng hoàng. Rõ ràng Hạ Nghiên Chi rất ghét anh ta, hạ thấp giọng : “Anh về trước đi, tôi không chẳng có quan hệ gì với anh!”
“Em lừa ai chứ! Vẫn muốn giống lần trước, kêu trợ lý đưa cho tôi mấy chục ngàn sao? Không có cửa đâu!”
Anh ta lỗ mãng sờ vào mặt của Hạ Nghiên Chi, bị cô ta ghét bỏ đẩy ra, cũng không để ý đến, ngông nghênh bỏ tay vào túi quần. “Giả vờ trinh tiết liệt nữ gì chứ, khoảng thời gian lúc trước khi ở dưới thân của ông đây rên rỉ….”
“Lăng Bân, anh câm miệng!” Hạ Nghiên Chi ngần ngại liếc nhìn Uất Noãn Tâm.
Anh ta thuận theo ánh mắt của cô ta. “Oh…thì ra đang có khách nha! Vậy càng hay! Muốn nói gì, chúng ta ở trước mặt cô ấy nói cho rõ ràng!”
“Anh biến đi cho tôi! Cút….” Muốn đẩy anh ta nhưng đẩy không đi, Hạ Nghiên Chi tức giận, một cái tát hướng