pacman, rainbows, and roller s
Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày

Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328392

Bình chọn: 9.00/10/839 lượt.

Noãn Tâm gấp đến sắp khóc, chẳng lẽ thực sự phải đi đến bước này sao? Cô đã từng nghĩ sẽ thẳng thắn với anh, nhưng không phải dùng cách này!

Đang gấp không biết nên làm như thế nào mới tốt, đột nhiên bị phục vụ đụng phải, rượu đổ lên người cô, cô theo bản năng lùi lại, theo quán tính xoay người lại.

Cả khuôn mặt liền bày ra trước mặt của Lương Cảnh Đường.

Muốn trốn, đã không còn kịp nữa rồi.

Bốn mắt nhìn nhau.

Cô sợ hãi, không biết làm sao.

Ánh mắt của Lương Cảnh Đường từ kinh ngạc biến thành tức giận, cuối cùng trở thành tuyệt vọng. Không dám tin, tổn thương nhìn cô, môi trở nên trắng bệch, cả người không còn sức, giống như bị trống rỗng.

“Luật sư Lương, anh làm sao vậy?” Trần Nhiên bị sắc mặt của anh dọa sợ, lúc nãy không phải vẫn tốt sao?

Sắc mặt của tổng tài phu nhân cũng rất không phù hợp nha!

“Không, không có chuyện gì, tôi còn có việc, tôi đi trước đây!” Lương Cảnh Đường không biết chính mình còn có thể làm được gì, chỉ muốn chạy trốn khỏi nơi này.

“Luật sư Lương…..”

“Lương…..” Uất Noãn Tâm lập tức đuổi theo, bị Nam Cung Nghiêu giữ lại.

Đối với kết quả này, hiển nhiên anh rất mãn nguyện, nụ cười đắc ý, lại như mũi tên băng tuyết lạnh giá. “Bây giờ đuổi theo, còn kịp sao?”

“Không cần anh lo!” Uất Noãn Tâm hạ thấp giọng, giãy khỏi tay anh, đuổi theo.

“Lương Cảnh Đường, anh đợi đã…….đợi đã…..nghe em giải thích……..”

“Đừng có đi theo tôi!” Sự dịu dàng của anh phát ra tiếng gào thét đau đớn, đưa lưng về phía cô, như một con thú tức giận vì bị thương nặng, phản kháng sự đến gần của cô. “Coi như tôi cầu xin em, đừng đi theo tôi!”

Anh vốn không biết nên đối mặt với cô như thế nào, bước nhanh rời khỏi, lên thẳng xe, chạy như bay.

“…………..” Tay của Uất Noãn Tâm rụt về, nắm chặt lại, móng tay đâm vào trong da thịt, ánh mắt chua xót đau đớn, nhưng không đau bằng con tim. Người cô không muốn tổn thương nhất là anh, cố gắng muốn trốn tránh, cuối cùng lại tổn thương anh bằng cách tàn nhẫn nhất, là cô đáng chết!

“Không phải rất quan tâm anh ta sao? Sao không đuổi theo nữa hả?” Giọng chế nhạo của Nam Cung Nghiêu từ phía sau vang lên.

Uất Noãn Tâm tức giận, xông lên phía trước định cho anh một cái tát, nghiến răng nghiến lợi. “Nam Cung Nghiêu, anh là đồ khốn nạn!”

Tay bị anh nắm lại dừng ở trên không trung, anh khinh thường hất ra, lạnh lùng chất vấn cô. “Là tôi khốn nạn, hay là cô không biết xấu hổ hả? Đừng có quên, từ lúc bắt đầu, là cô giấu diếm thân phận với anh ta. Kết cục của ngày hôm nay, đều do cô tạo thành!”

Lời nói tàn nhẫn của anh lăng trì tim của Uất Noãn Tâm, cô không cách nào cãi lại. Anh nói đúng, là cô lừa gạt tổn thương Lương Cảnh Đường, người đáng chết là cô!

“Từ trên mặt ý nghĩa nào đó mà nói, là tôi giúp cô.” Anh không e ngại bản thân nói bao nhiên lời tàn nhẫn, chỉ muốn nhục nhã cô. “Cô có thể chờ mà xem, khi anh ta biết cô là phụ nữ có chồng, còn có thể đối với cô thật lòng hay không.” Anh kiêu ngạo cười lạnh vài tiếng, bỏ cô cả người đứng yên tại chỗ, ngạo mạn rời khỏi….. Khi Ngũ Liên đến nơi, Uất Noãn Tâm ngồi ở bên đường, ôm lấy đôi chân, mặt chôn chặt vào đầu gối, cơ thể cuộn lại thành một cuộn nhỏ, cả người run lẩy bẩy.

Chân trần, đôi giày cao gót để kế bên, giống như một đứa trẻ bị vứt bỏ, đáng thương như vậy. Đi đến gần, anh mới nghe thấy tiếng khóc thút thít nho nhỏ, anh ngồi xuống bên cạnh cô, thở dài. “Nam Cung Nghiêu lại bắt nạt em nữa rồi hử?”

Uất Noãn Tâm chỉ khóc thút thít, không trả lời.

Anh vỗ vào vai cô. “Được rồi, đừng khóc nữa, nói cho tôi nghe, tôi giúp em dạy dỗ…..”

Lời vẫn chưa nói hết, cô đột nhiên lao vào trong lòng anh, suy sụp gào khóc lên. “Lương Cảnh Đường biết thân phận của tôi rồi…….anh ấy sẽ không thèm để ý tôi nữa rồi……….”

“Chuyện là như thế nào? Nói rõ ràng cho tôi nghe, ngoan, tôi ở đây……..” Anh nhỏ nhẹ dụ dỗ, Uất Noãn Tâm mới đứt quãng kể cho anh nghe những chuyện vừa mới xảy ra. “Nam Cung Nghiêu là tên cực kỳ khốn nạn, khốn nạn………….”

“Thì ra là như vậy, như vậy không phải tốt hay sao? Bản thân em không dám nói, anh ta giúp em nói ra.”

“Nhưng tôi không muốn như vậy, không phải để cho Nam Cung Nghiêu dùng cách này nói cho anh ấy biết, như vậy tổn thương đối với anh ấy rất lớn……….”

“Điều thực sự tổn thương anh ta, là sự thật, bất kể em dùng cách nào nói cho anh ta biết, cũng không thay đổi được sự thật em đã gạt anh ta, anh ta đều rất đau đớn…..”

“Nhưng mà…………tôi thật không nghĩ đến sẽ tạo thành kết cục như thế này…………tôi không muốn tổn thương anh ấy…….” Cô nghẹn ngào, khóc không thành tiếng.

“Được rồi, tổn thương cũng đã được tạo thành rồi, khóc cũng không có ích, nghĩ xem nên bù đắp như thế nào đi!”

“Bây giờ tôi đi tìm anh ấy?”

“Lúc này là lúc anh ta chịu tổn thương nhất, em đi tìm anh ta, cho dù nói như thế nào, anh ta cũng không nghe vào đâu. Trước hết cho anh ta một ít thời gian, để anh ta bình tĩnh lại chút…..” Anh dùng ngón tay lau nước mắt trên khóe mắt của cô, nở một nụ cười, cố ý cuốn hút cô. “Được rồi, không khóc nữa! Hôm nay khó có dịp không trang điểm thành xấu xí, tốt xấu gì cũng cho tôi nhìn lúc em đẹp nhất chứ, nếu