Snack's 1967
Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày

Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328473

Bình chọn: 7.5.00/10/847 lượt.

thấy hai quần thâm màu đen.

“Mau nói chuyện, mau nói chuyện đi.” Trần Nhiên ở bên tai cô nói nhỏ.

Trong lòng Uất Noãn Tâm đè nén trăm ngàn lời, nhưng việc đã đến nước này, cô còn có thể nói gì đây? Cô đã không còn mặt mũi và tư cách khuyên anh rồi. “Vậy…..chúc anh may mắn…..”

Trần Nhiên và các đồng nghiệp khác đều không còn lời nào, cô không phải đến khuyên anh sao? Sao lại trừng mắt ra để anh đi chứ hả?

Lương Cảnh Đường hơi thất vọng, nở nụ cười miễn cưỡng. “Cám ơn!”

Uất Noãn Tâm gần như trốn ở bàn làm việc của chính mình, không dám nhìn Lương Cảnh Đường rời đi trong sự vây quanh của những đồng nghiệp khác. Mũi rất chua xót, tim rất đau, tràn đầy tự trách. Cô chính là đầu xỏ tạo nên tất cả hậu quả xấu này, nhưng cái gì cũng không làm được, cô cũng rất ghét chính mình.

“Noãn Tâm, tại sao cô có thể, sao có thể để cho luật sư Lương rời khỏi như vậy chứ?” Trần Nhiên vừa nóng nảy vừa tức giận.

“Anh ấy đã có quyết định rồi, tôi không biết còn có thể nói gì.”

“Vậy ít nhất, ít nhất cô nên đi tiễn anh ấy chứ? Anh ấy đối với cô tốt như vậy! Cô không thể không có lương tâm như vậy.”

Câu nói này đã nhắc nhở Uất Noãn Tâm, đúng vậy, anh tốt với cô như vậy, ngay cả dũng khí tiễn anh lần cuối cũng không có. Bởi vì ‘tâm lý đà điểu’ của cô, đã tổn thương Lương Cảnh Đường một lần. Lần này, cô không thể tiếp tục trốn tránh. Do đó, cô xông ra ngoài, đuổi kịp Lương Cảnh Đường ở cửa công ty.

“Đợi đã!”

Lương Cảnh Đường dừng lại, nhưng không quay đầu lại, cố gắng khiến cho giọng nói nghe bình thường không gợn sóng. “Có chuyện gì sao?”

“Em có vài lời muốn nói với anh…..” Uất Noãn Tâm nắm lấy tay anh, lấy hết dũng khí. “Xin lỗi anh!”

Thì ra cô chỉ thiếu anh một câu xin lỗi, Lương Cảnh Đường cười khổ. Đều đã đi đến bước đường này, anh còn mong đời cái gì chứ? Thật nực cười!

Anh ngay cả trả lời cô cũng lười, bỏ đi thẳng.

“Em vẫn còn lời chưa nói xong………..xin anh hãy nghe em nói hết, được không? Em biết lúc này anh nhất định rất ghét em, thậm chí rất hận em, nhưng trước giờ em chưa bao giờ nghĩ đến sẽ làm tổn thương anh. Em thừa nhận, chuyện này từ lúc bắt đầu đều là em sai, em không nên giấu anh em đã kết hôn, em cũng không biết lúc đó bản thân nghĩ cái gì nữa. Nhưng em có thể chắc chắn, em không phải vì muốn lừa gạt tình cảm của anh mới làm như vậy.”

“Em chưa bao giờ nghĩ đến, anh sẽ thích em. Em chỉ muốn cố gắng làm việc, không dính dáng gì đến cuộc sống riêng tư, cho nên……..”

“Cho nên là lỗi của tôi sao?

Tôi không nên thích em sao?” Người dịu dàng như anh lần đầu tiên nói ra lời như gai nhọn, quay đầu lại vừa đau đớn vừa tức giận nhìn cô. “Là tôi tự chuốc nhục vào mình sao?”

“Không phải, em không có ý đó đâu!”

“Được rồi! Tôi có thể hiểu từ lúc bắt đầu em không biết tình cảm tôi, che giấu tôi. Vậy sau này thì sao? Tôi cho em rất nhiều thời gian và cơ hội để thẳng thắn, tại sao em vẫn lựa chọn giấu tôi chứ?”

“Anh……anh đối xử với em quá tốt, em không muốn tổn thương anh, cho nên em không có dũng khí nói ra.”

“Vậy em có bao giờ nghĩ đến, như vậy tổn thương tôi càng hơn hay không!”

“………..” Uất Noãn Tâm im lặng, không còn lời để nói. Cô còn có gì để giải thích đây? Lỗi là ở cô, là cô yếu đuối không bản lĩnh đã làm tổn thương anh. “Xin lỗi anh……”

Ngoài việc nói từng câu từng câu xin lỗi ra, cô không biết bản thân có thể nói gì đây. Cho dù bây giờ móc tim ra cho anh xem, anh sẽ tin sao? Giữa hai người họ, lại trở về điểm xuất phát ‘xin lỗi’ này sao?

Lương Cảnh Đường chỉ muốn cười nhạo sự ngớ ngẩn và nhỏ nhen của chính mình. Việc đến nước này, anh vẫn còn vướng bận điều gì chứ? Chất vấn cô có thể làm thay đổi bất kỳ sự thật nào sao? Trong lòng anh tràn đầy thất vọng, yêu cô bao yêu, giờ phút này lại thất vọng bấy nhiêu.

Trong ba mươi năm qua, anh chưa bao giờ nghĩ rằng chính mình sẽ yêu một người con gái sâu đậm như vậy, càng không nghĩ đến, người con gái mình yêu sâu đậm, lại che dấu thân phận người phụ nữ đã có chồng. Đã vậy anh còn toàn tâm toàn ý tin tưởng cô, biết rõ cô có điều che giấu, cũng không đi điều tra dù chỉ một chút, bởi vì anh vững tin cô sẽ không lừa anh.

Nhưng sự thật đã chứng minh niềm tin của mình nực cười như thế nào!

Cô sao có thể tàn nhẫn như vậy chứ?

Luôn miệng nói cảm kích sự đối xữ tốt của anh, cuối cùng cô lại dùng chính tình yêu của anh làm vũ khí, tàn nhẫn tổn thương anh!

Đã không còn lời nào đáng nói rồi sao? Nói thêm một câu nữa, anh càng cảm thấy bản thân nhỏ nhen.

Quay đầu bỏ đi, còn cô cũng không đuổi theo nữa.

Cuối cùng người đứng lại trước, lại là anh.

Anh quay lưng với cô, đứng tại chỗ rất lâu, sau cùng cũng không thể chịu đựng, lấy tôn nghiêm của chính mình dẫm đạp dưới chân, hỏi cô. “Em có từng thích tôi không? Dù chỉ thích một chút thôi.”

Rõ ràng biết theo đuổi câu hỏi này không hề có ý nghĩa, lại không từ bỏ được.

“Nếu như không có Nam Cung Nghiêu, em sẽ chấp nhận tôi chứ?”

Thực ra Uất Noãn Tâm biết rất rõ câu trả lời trong lòng mình, nhưng việc đến bước này, cô trả lời là có cũng không thay đổi bất kỳ sự thật nào, chỉ làm anh càng thêm đau khổ. Vì thế, cô cứng