XtGem Forum catalog
Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày

Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329021

Bình chọn: 8.5.00/10/902 lượt.

hút gian ác, nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, tận tình chỉ dạy cô phải vuốt ve mình như thế nào.

Dưới sự vuốt ve của cô, phần dưới càng ngày càng lớn, sưng tấy đến đáng sợ. Anh thở mạnh ra, cô đúng là yêu tinh mà, đây không phải muốn mạng anh sao!

Uất Noãn Tâm nắm bắt phương pháp rất nhanh, ngượng ngùng tự mình di chuyển. Tay của Nam Cung Nghiêu trượt thẳng đến bộ phận kín đáo nhất của cô, ngón tay cong lên đâm vào, va chạm, nhẹ nhàng vuốt ve, không có bất kỳ đè nén nào, làm bùng cháy ham muốn của cô, vùng bụng trống rỗng.

“Em…. em sợ….”

“Đừng sợ! Anh sẽ thật yêu thương em….” Anh cúi người đến bên tai cô, dịu dàng thì thào, giọng nói bởi vì ham muốn mà trở nên rất có từ tính. “Lần đầu tiên sẽ đau, anh sẽ rất nhẹ nhàng….”

Lần đầu tiên!

Ba chữ này giống như sét đánh thẳng vào giữa đầu Uất Noãn Tâm!

Nghĩ đến cái đêm đáng sợ kia, nghĩ đến sự dơ bẩn của mình, cô giãy dụa dữ dội. “Không muốn…. em không muốn…..”

Nam Cung Nghiêu cho rằng cô đang sợ, nhẹ nhàng dùng tay trái giữ chặt lấy cổ tay mảnh mai của cô, tay phải kéo quần nhỏ của cô xuống. “Đừng sợ….. anh sẽ không làm em đau…..”

Anh hôn lên môi cô, cô né qua một bên, dùng hết sức vùng khỏi, nhưng anh vẫn điên cuồng liếm láp, cố ý cạy môi cô, cố ý muốn khơi dậy phản ứng của cô một lần nữa.

“Ua ua…. không…. ua….. không muốn….. buông em ra…..” Sợ hãi, đau khổ, chua xót quấn lấy trái tim của Uất Noãn Tâm, cô gào khóc. “Không muốn…. dừng lại đi! Xin anh đó!”

Nam Cung Nghiêu lúc này mới ý thức được cô đang kịch liệt từ chối mình, có chút không rõ nên dừng động tác lại. “Sao vậy?”

Uất Noãn Tâm nức nở. “Không muốn…. em không muốn…..”

Anh không biết tại sao, có chút thất vọng, nhưng cô không muốn, anh tuyệt đối không ép buộc cô. Buông lỏng sự kiềm chế với cô, lật người qua một bên, hôn lên trán cô, nhẹ giọng dụ dỗ an ủi: “Được rồi, đừng khóc nữa. Chỉ cần em không muốn, anh sẽ không ép em….. đừng khóc nữa, được không?”

“Xin lỗi…. xin lỗi…..” Uất Noãn Tâm vô cùng áy náy, cô cảm thấy mình rất dơ bẩn, không xứng với anh.

“Ngốc à, em rất ngoan, không có làm gì có lỗi với anh hết, là bản thân anh quá gấp thôi….. không nên ép em! Anh sẽ đợi em chuẩn bị thật tốt! Ngủ đi!”

“…………. Vâng!”

Nhưng mà, cả hai người không ai ngủ được, ai cũng có tâm sự.

Trong lòng Nam Cung Nghiêu hiểu rõ, cô mấy lần ngay lúc quan trọng nhất tỏ ra chống cự mãnh liệt, tuyệt đối không phải vì không muốn cho anh, mà là có khúc mắc gì đó, có lẽ là do ám ảnh.

Nhưng cô không nói, anh cũng không muốn ép cô. Chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi, cho cô thêm thời gian. Anh tin, chỉ cần cô yêu anh, anh cho cô đủ cảm giác an toàn, cô nhất định sẽ mở lòng với anh, chấp nhận anh.

Uất Noãn Tâm nhìn lên trần nhà rất lâu, không cách nào không chế chính mình không nghĩ đến cái quá khứ đáng sợ cô vì tiền mà bán rẻ mình. Nó giống một cơn ác mộng, giờ phút nào cũng lẩn quẩn trong đầu cô. Nhắc nở cô, bản thân dơ bẩn biết bao.

Cô ngay cả dũng cảm để nói thật với anh mình đã không còn lần đầu tiên cũng không có, huống chi chuyện cô đã từng bán rẻ bản thân, quá nhục nhã.

Nếu như anh biết tất cả, vẫn còn đối xữ tốt với cô không? Hôm sau… Uất Noãn Tâm thức dậy rất sớm, lúc Nam Cung Nghiêu tỉnh dậy, cô đã ở trong bếp làm bữa sáng. Nhìn bóng lưng của cô, anh cảm thấy rất ấm áp, ấm cúng như có gia đình.

Anh bước nhẹ đến sau lưng cô, bất thình lình ôm lấy cô, cô hơi ngạc nhiên: “Anh thức rồi à.”

“Ưm! Đang làm món gì? Thơm quá.”

“Nấu ít cháo! Còn có cải xanh!”

Anh hôn lên mái tóc cô. “Ngoan quá!” Đây là buổi sáng đầu tiên của bọn họ, giống như một đôi vợ chồng bình thường, rất hạnh phúc. Hy vọng sau này mỗi ngày thức dậy, đều có thể nhìn thấy bóng dáng của cô bận bịu trong bếp.

“Sắp xong rồi, anh đi đánh răng rửa mặt đi!”

“Ưm!” Nam Cung Nghiêu cũng thật ngoan, tự mình rửa mặt thay quần áo.

Uất Noãn Tâm bưng bữa sáng lên, nhìn thấy anh thắt lệch caravat, nên bước đến giúp anh chỉnh lại, bộ dạng giống y như một người vợ ngoan hiền.

Anh có chút cảm động, kiềm không được hôn lên trán cô, để cô cảm nhận được hạnh phúc của mình trong giờ phút này.

Hai người đều rất ăn ý, không nhắc đến chuyện tối qua, Uất Noãn Tâm cũng cố gắng bỏ đi nỗi ám ảnh trong lòng, giả vờ như không có chuyện gì, múc cho anh chén cháo.

“Ăn sáng xong, đi làm với nhau nha.”

“Vâng!”

“Chúng ta giống y như một đôi vợ chồng…..”

Hai má Uất Noãn Tâm nóng lên, nhỏ giọng “vâng” một tiếng.

Anh thích nhìn bộ dạng thẹn thùng của cô, mỉm cười.

Uất Noãn tâm chỉ ăn một chén cháo nhỏ, rồi đi lấy bình giữ nhiệt.

“Không phải em tính buổi trưa cũng ăn cháo chứ?”

“………… Không phải………….” Cô ngập ngừng: “Ngũ Liên vẫn chưa ăn sáng!”

Mặt của Nam Cung Nghiêu xụ dài xuống: “Quan tâm tên bại não kia làm gì?”

“Anh ấy bị thương, hơi bất tiện. Anh ăn sáng trước đi, em sẽ về ngay.”

“Không cho phép em qua bên đó!”

“Anh đợi em một lát thôi……”

Anh càng kêu, cô càng đi ra ngoài, Nam Cung Nghiêu hết cách, đành phải đi theo.

Uất Noãn Tâm sợ bọn họ cãi nhau, không cho anh theo. “Anh vẫn chưa ăn xong bữa sáng mà, em sẽ về nhanh thôi…..”

“Anh xem cậu ta chết chưa!”

“Mới s