Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày

Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329364

Bình chọn: 8.5.00/10/936 lượt.

đến nỗi chảy cả nước mắt, cầu xin nói: “Thả tôi ra…. cầu xin các người…. thả tôi ra…..”

“Ua…. đừng khóc…. mấy anh em sẽ làm cho em vui vẻ….” Ánh mắt gian ác ghê tởm như chuột nhắt của tên đó nhìn chằm chằm ngực của Uất Noãn Tâm, hai tay vươn đến, kích động đến run rẩy. Cô tuyệt vọng nhắm mắt lại.

“Các người đang làm gì hả?” Một giọng nói lười biếng lại lạnh lẽo đến tận xương tủy từ phía sau truyền đến.

Uất Noãn Tâm vội kêu cứu mạng. “Cứu tôi…. ua….” Miệng bị người ta dùng tay bịt lại.

Tên lang thang chĩa con dao sáng loáng ra. “Mau cút, mày không chơi lại đâu.”

“Phải không? Tao lại nghĩ ngược lại, mày làm như thế nào để tao chơi không lại.” Anh xông về phía trước đá tên lang thang, tên đang đè tay chân của Uất Noãn Tâm vội chạy về phía trước đánh với anh.

Anh vừa chống lại bạn chúng, vừa vươn tay kéo Uất Noãn Tâm dậy. “Em không sao chứ?”

Mắt của cô bỗng nhiên mở to. “Ngũ Liên?”

Ngũ Liên vừa mất tập trung, bị chém một nhát, cũng may chỉ chém rách quần áo. Vào giây phút phát hiện người bị xâm hại là Uất Noãn Tâm, trong ánh mắt của anh lửa cháy hừng hực. “Khốn khiếp, các người dám đụng vào cô ấy!”

Giống như một con dã thú điên cuồng bổ nhào về trước, chỉ hai ba chiêu đã đánh bọn chúng té ngã xuống đất.

Tên cầm đầu bọn lang thang thấy chuyện lớn không ổn, nằm chặt con dao nhỏ xông về phía anh. Kết qua vẫn chưa đụng vào Ngũ Liên, con dao bị anh đá bay. Anh kéo tên đó ngã xuống đất, vung tay lên đấm thô bạo. Răng máu của tên lang thang bắn tung tóe, đầu bị dọng mạnh xuống, trên đá toàn là máu.

Mấy kẻ lang thang khác thấy Ngũ Liên nổi điên, bị dọa ngây người, không dám tiến lên trước.

Nhìn thấy sắp có án mạng, mà tròng mắt của Ngũ Liên đỏ lên, Uất Noãn Tâm vội giữ anh lại. “Đủ rồi, đừng đánh nữa! Đánh nữa anh ta sẽ chết đó. Ngũ Liên, dừng tay lại đi!”

Ngũ Liên điên dại đẩy cô ra, cô té ngã xuống đất, chân bị đá cắt trúng, phát ra một tiếng rên nhỏ.

Nghe thấy tiếng rên nhỉ đó làm cho Ngũ Liên dừng hành động tấn công điên cuồng của mình lại, đuối sức đứng dậy. Bước chân lảo đảo, lùi lại mấy bước, kéo Uất Noãn Tâm vào lòng. “Cút hết cho tao!”

Bọn lang thang sợ đến tè ra quần, chân tay luống cuống khiên tên cầm đầu bị đánh chỉ còn nửa cái mạng, chạy thụt mạng.

Ngũ Liên mệt đến nỗi thở gấp, vẫn chưa hết giận. “Tại sao không để tôi đánh chết thằng đó hả? Nó đáng chết!” Nếu ngay từ đầu biết là cô, anh cũng có thể cho tên đó một nhát chết tại chỗ!”

“Tôi không muốn anh ngồi tù.”

“Ha, tôi cũng không đến nỗi phải ngồi tù vì một cái mạng đê tiện như vậy đâu. Nửa đêm nửa hôm, em đứng đây làm gì hả?”

Nhìn thấy cô cắn môi không nói chuyện, anh cười giễu. “Đợi Nam Cung Nghiêu sao?” Ánh mắt nhìn về đằng xa. “Còn chuẩn bị cả pháo hoa, rất lãng mạn nha! Kết quả thiếu chút nữa bị người ta xâm hại!”

“Cám ơn anh….”

“Do tâm trạng tôi không vui, muốn đánh nhau để trút giận thôi. Cho dù không phải em, tôi cũng sẽ cứu.”

“……… Ừ!”

“Đi thôi, tôi đưa em về nhà!” Anh đi vài bước, quay đầu lại, nhìn thấy cô vẫn đứng tại chỗ. “Em vẫn đợi anh ta? Lỡ như đám lang thang đó quay lại, em vẫn muốn…….”

Cô nắm chặt di động, mậu thuẫn.

“Thôi đi, tôi ngồi đợi cùng em! Để tránh ngày mai báo lại đăng có án mạng.” Anh cũng không nói gì, đi đến một chỗ cách xa cô chút, cầm lấy hòn đá trút giận quăng về phía biển.

Anh thực sự hận không thể bổ cái đầu cô ra, xem bên trong chứa cái gì? Nam Cung Nghiêu đối xữ cô như vậy, cô vẫn còn…. Mà trả công cho anh, cũng chỉ có những cục đá này, chỉ có thể gợn dậy những đợt sóng nhỏ, sau đó chìm xuồng đáy biển.

Uất Noãn Tâm gọi điện thoại cho Nam Cung Nghiêu, tắt máy rồi, Nhìn Ngũ Liên ở bên cạnh, vô cùng áy náy. Lại trôi qua thêm mấy phút, đi đến bên cạnh anh, nhỏ giọng nói câu: “Đi thôi!” Ngũ Liên nhíu mày, giọng điệu có vẻ như châm chọc: “Không đợi nữa sao?”

“Ừ! Xin lỗi!”

“Đừng để tôi nghe thấy hai chữ đó!” Anh không cần sự thương hại của cô!

Ngũ Liên lạnh nhạt trả lời câu đó, quay người bỏ đi ngay trước mặt cô, đầu cũng không quay lại.

Tim, bị gió thổi đến mức ngày càng lạnh lẽo.

…………

Về đến tiểu khu, Ngũ Liên đợi Uất Noãn Tâm mở cửa. “Vào đi, ngủ ngon!”

“Anh, có muốn vào ngồi một chút không?”

“Không cần thiết! Tôi còn phải thu dọn đồ đạc, ngày mai chuyển đi.” Anh nói chuyện giống như không có việc gì, Uất Noãn Tâm nghe thấy lại cảm thấy đau. “Nhanh vậy sao?”

“Đây không phải là điều em mong muốn sao? Đâu cần thiết phải giả vờ lưu luyến không nỡ hả?” Câu nói này, làm cho bầu không khí càng trở nên lúng túng, anh trêu ngược lại. “Em không sợ tôi tin thật, đổi ý, không dọn đi sao?”

“……..”

“Được rồi, mau vào đi. Đây có lẽ…. là lần cuối cùng tôi tiễn em, sau này, chú ý cẩn thận chút.” Họng khàn khàn, gượng gạo. Càng khó chịu đó là, còn phải giả vờ vui vẻ, giả vờ không để ý. “Đi vào đi!”

“Vâng!” Uất Noãn Tâm lặng lẽ nhìn khuôn mặt anh bị khe cửa che khuất dần, trán tựa vào cửa, nước mắt chảy xuống.

……….

Nam Cung Nghiêu về đến nhà sau khi dẫn Nam Cung Vũ Nhi dùng bữa tối, mới phát hiện điện thoại không biết đã tắt nguồn từ lúc nào. Lo sợ bỏ lỡ điện thoại của Uất Noãn Tâm, vội mở nguồn.


Polaroid