XtGem Forum catalog
Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày

Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210091

Bình chọn: 9.5.00/10/1009 lượt.

, Uất Noãn Tâm kéo tấm thân cực kỳ mệt mỏi

đi ra khỏi trại an dưỡng, đang suy nghĩ phải đi đâu. Một người đàn ông

mặc đồ công sở chặn đường đi của cô. “Phu nhân, cậu chủ mời cô lên xe.”

Phu nhân?

Uất Noãn Tâm quay đầu lại, cách đó mười met dưới bóng cây có một chiếc xe nhìn quen mắt đang đậu ở trên đường.

Không phải là Nam Cung Nghiêu chứ?

Cô đi ba bước rút thánh hai bước qua bên đó, vừa mở cửa xe liền thét

lên. “Sao anh lại đến đây hả? Lỡ như bị cấp dưới của tư lệnh nhìn thấy

thì sao? Muốn hại chết tôi sao?”

Nam Cung Nghiêu ung dung bình thản nâng mí mắt lên, hớn hở trả lời một câu. “Cho nên anh đã đậu ở trước cửa không phải sao?”

Cô không biết nói gì luôn.

Ở đây cách cửa chính nhiều nhất là năm mươi met, anh cho rằng quân nhân đều là người mù sao?

“Lên xe!”

“Tôi không cần! Anh mau đi đi!”

“Nếu như anh vẫn cứ theo em, hẳn là sẽ làm cho nhiều người chú ý đến lắm nhỉ?”

“………….” Dám hy hiếp cô!

Được rồi! Cô đúng thật rất nhu nhược để bị anh uy hiếp.

Thắt lưng buột bụng ngồi vào xe, cười ngượng vài tiếng. “Lái xe, mau lái xe!”

“Sao anh lại tìm được đến đây? Tìm tôi có chuyện gì sao?”

“Nhớ em có được tính là có chuyện không?”

Cô không nể nang gì liếc nhìn anh, cười khàn hai tiếng. “Có chuyện

nói ra, không có chuyện thì đứng ở con đường phía trước cho tôi xuống.”

“Dẫn em đến một chỗ.”

“Tôi không đi!”

“Từ chối một cách dứt khoát đến vậy sao?” Quá không cho anh chút mặt

mũi rồi nhỉ? Tốt xấu gì tối hôm qua anh cũng cho cô ở nhờ một khoảng

thời gian ngắn, còn tự mình bôi thuốc giúp cô mà!

“Bằng không thì sao?” Uất Noãn Tâm nhíu lông mày hỏi ngược lại. “Anh có thể dẫn tôi đến nơi nào chứ?”

“Nếu như trong lòng em anh là người không đáng tin đến vậy, hôm qua tại sao còn nhờ anh giúp chứ?”

“Tôi chỉ lo lắng bé Thiên gọi điện thoại đến thôi.”

“Em chắc chắn chỉ nghĩ vậy thôi, chứ không có ý nghĩ muốn gặp anh sao?”

Uất Noãn Tâm bực bội, hết chưa vậy hả?

“Lúc trước sao tôi lại không biết, anh là người tự kỷ đến mức này nhỉ. Rất nhiều người phụ nữ muốn có được anh, nhưng chắc chắn không bao gồm tôi trong đó đâu.”

“Đúng là rất nhiều. Nhưng người anh muốn, chỉ có một mình em. Những người phụ nữ khác với anh mà nói, không là gì cả!”

Cô giống như vừa nghe được một câu chuyện nực cười, chế giễu lại. “Kể cả Nam Cung Vũ Nhi sao?”

“Em ấy không giống, em ấy là người thân của anh!”

Uất Noãn Tâm cảm thấy buồn cười, trong mắt lộ ra sự châm chọc. “Cô ta là người thân của anh, cũng là mẹ của con gái anh!”

“Về chuyện này, anh không biết phải giải thích với em như thế nào.”

“Cho dù anh muốn giải thích, tôi cũng không muốn nghe. Những chuyện

liên quan đến các người, không có một chút dính dáng gì đến tôi!”

Nam Cung Nghiêu biết lúc cô giận chẳng nghe lọt vào tai chữ nào, dứt khoát không nói nhiều, bảo tài xế lái xe.

Hai người im lặng suốt cả đoạn đường, cho đến khi đến một phòng khám

chữa bệnh, Uất Noãn Tâm xuống xe. “Tại sao dẫn tôi đến đây chứ?”

“Ngày hôm qua chỉ băng bó qua loa thôi, anh lo lắng sẽ để lại di

chứng. Cho nên đã đi hỏi thăm, biết được ở đây có nhân tài ẩn dật, nên

đã dẫn em qua đây. Đừng thấy ở đây chỉ là một phòng khám nhỏ bé, hai bác sĩ chỉnh hình và chuyên khoa ngoại đều là chuyên gia hàng đầu của Đài Loan đó.”

“Làm gì nghiêm trọng đến vậy chứ! Chỉ bị thương ngoài da thôi mà.”

“Lúc còn trẻ, chuyện gì cũng cảm thấy không sao, đến già mới biết hối hận.”

Cô mỉm cười. “Anh từ lúc nào hiểu được những chuyện này chứ?”

“Sau khi Đào Đào ra đời.” Nam Cung Nghiêu bâng quơ cho qua, đùng đẩy

cô đi về phía trước. “Cứ coi vì bé Thiên đi, chăm sóc mình thật tốt,

đừng để lại một chút bệnh tật nào.”

Lúc đầu Uất Noãn Tâm tưởng rằng vừa bước vào, thì sẽ mấy vài vị bác sĩ đứng xếp hàng ngay ngắn, ánh mắt mong chờ nhìn hai người họ, nhưng

không nghĩ đến sẽ như thế này. Con đường nhỏ hẹp đứng chật cứng bệnh

nhân, trong tai đều toàn là tiếng khóc của trẻ con, đàn ông phụ nữ cãi

nhau, đầu sắp sửa nổi banh ra.

Khó tránh khỏi cười nhạo. “Tổng tài to lớn, sao anh không sử dụng đặc quyền hử?”

Anh hỏi ngược lại. “Em muốn anh dùng sao?”

“Không có! Chỉ hơi cảm thấy bất ngờ.”

“Anh biết em không thích, cho nên mới đến đây như một người bình

thường. Chuyên gia ở đây rất trong sạch và cao thượng, cho dù dùng quyền lực bắt bọn họ chữa bệnh trước cho em, e rằng trong lòng sẽ không tình nguyện, sẽ không hết lòng chữa trị đâu.”

“Thì ra anh cũng biết nói một câu “lòng người” này nhỉ?”

“Lúc trước không biết, nhưng cứ có liên quan đến em, anh đều suy nghĩ

thật kỹ lưỡng. Chỉ cần bọn họ có thể hết lòng chữa khỏi vết thương cho

em, đợi hơn hai tiếng nữa, cũng không đáng là gì.”

Anh dùng giọng điệu hết sức bình thản nhất nói ra câu này, đối với Uất Noãn Tâm mà nói, lại là một sự rung động lớn. Lúc trước cô không dám

tin, người kiêu ngạo như Nam Cung Nghiêu, có thể vì một người con gái

mà chấp nhận làm ‘người bình thường’, cất hết mọi thủ đoạn anh có, bỏ

xuống thân phận hãnh diện của mình.

Đáng tiếc, cảm động thì cảm động, nhưng tất cả đã quá muộn màng rồi!

Hai người nói chuyện phiếm cãi nhau câu đư