
!”
“Em giải thích, là đang quan tâm đến anh sao?”
“…..” Đây là câu hỏi gì vậy trời? Cô chỉ thuận tiện nói một câu thôi mà, tại sao lại cảm thấy anh rất để ý tâm nhỉ? Nhưng cô lại không thể trả lời với anh là không phải sao?
Uất Noãn Tâm gật đầu.
“Ưm! Em quan tâm anh!”
“Vậy ngày mai em có thể về nhà sớm chút được không?”
“Được! Ngủ ngon!” Uất Noãn Tâm cúp điện thoại. Cảm giác có chút là kỳ lạ. Thiếu Khiêm không phải đang ỷ lại vào cô sao? Giống như một đứa trả không cảm thấy an toàn ỷ lại vào mẹ mình vậy. Nếu vậy cô chăm sóc cho nam hay nữ, có gì khác nhau chứ?
Có lẽ anh chỉ thuận miệng hỏi thôi, cũng giống như cô rất thản nhiên giải thích quan hệ giữa cô và Lương Cảnh Đường chỉ là bạn bè bình thường vậy!
Có thể cô nghĩ quá nhiều rồi, Thiếu Khiêm đối với cô, tuyệt đối không phải là loại tình cảm kia!
………………….
Biệt thự Nam Cung.
Bên trong phòng không bật đèn, không sao không trăng. Một người đàn ông ngồi bên quầy bar, dưới ánh sáng mặt trăng, chỉ nhìn thấy được một nửa bóng dáng. Vẻ mặt tôn quý, kiên nghị, giống như một bức điêu khắc của một bậc thành nổi tiếng tạc thành vậy.
“Chuyện của ngày mai, đã sắp xếp ổn thỏa chưa?” Giọng nói của anh rất trầm thấp, âm cuối run run, từ tính.
“Vâng! Chúng tôi trong ba ngày này đã thu mua hết mấy công ty truyền thông lớn nhất trong nước rồi!”
“Rất tốt! Tất cả cứ dựa theo kế hoạch mà làm việc!” Anh cúp điện thoại, ánh mắt sâu thâm nheo lại, càng nhìn càng làm cho người khác khiếp sợ! Buổi tối đến phòng thăm Lương Cảnh Đường vài lần, nhìn thấy anh ngủ rất say,
Uất Noãn Tâm cũng cảm thấy yên tâm, ngã lưng trên sofa ngủ một giấc. Ngày hôm
sau thức dậy rất sớm, chuẩn bị buổi sáng.
“Morning!” Một giọng nói ấm áp từ đằng sau truyền đến.
“Anh thức dậy rồi à!” Uất Noãn Tâm quay đầu lại, Lương Cảnh Đường đã tắm rửa
sạch sẽ. Đầu tóc được gội sạch sẽ, ướt sũng rủ xuống trán. Cả người mặc một bộ
quần áo ở nhà, màu xám trắng nhẹ nhàng, chất liệu cotton, đem đến cho người khác
cảm giác yên lòng.
Anh luôn gọn gàng sạch sẽ, cách xử sự nhẹ nhàng, cùng với khuôn mặt tuấn tú,
làn da trắng, gần như là một người hoàn hảo.
“Ưm! Xin lỗi! Hôm qua…Anh quá lỗ mãng rồi!” Anh mặc dù đã say, nhưng có thể
biết được xảy ra chuyện gì. Không ngờ cô lại chăm sóc anh cả đêm, đây có thể
hiểu là, cô đang quan tâm anh sao?
Lương Cảnh Đường bất giác đỏ mặt, cũng may lúc đó Uất Noãn Tâm đang bận rộn
chuẩn bị bữa sáng, nên không phát hiện.
“Mau đến ăn sáng đi! Ăn no mới có sức để làm việc!”
“Được!” Lương Cảnh Đường ăn được một chút, cảm thấy mùi vị rất ngon. “Tay
nghề của em rất tuyệt nha!”
Uất Noãn Tâm nhe răng cười. “Về điểm này em không khiêm tốn rồi! Dù gì mẹ em
cũng là một đầu bếp nổi tiếng về món tây, em được truyền thụ bài bản đó!”
“Ưm! Anh có thói quen vừa ăn sáng vừa xem tin tức, em không ngại chứ?”
“Tất nhiên là không rồi!
Em mở TV giúp anh!”
Hai người vừa ăn sáng vừa tin tức. Một đám phóng viên vây quanh ở trên đường
của biệt thự, nhìn thấy một chiếc Lamborghini màu trắng liền bu quanh đến kín
mít, vô số microphone chèn ép tranh dành để ở phía trước.
Uất Noãn Tâm cảm thấy chiếc xe này nhìn hơi quen.
“Ngũ thiếu, nghe nói ngài tuần trước đã cường bạo một thiếu nữ chưa vị thành niên đúng không?”
“Ngũ thiếu, xin ngài ra ngoài, chứng thật chuyện này được không?”
“Ngũ thiếu….” Các ký giả vô cùng kích động, giống như ruồi nhặng ngửi thấy một miếng thịt béo bỡ vậy.
Nửa cái trứng gà vẫn còn nghẹn lại trong họng của Uất Noãn Tâm.
Chuyện này ếm nhẹ được vài ngày, không có một phương tiện truyền thông nào dám đưa tin, tại sao lại đột phanh phui ra chứ?
Bảo vệ của khu biệt thự chạy ra, kéo đám ký giả ra sau, mở đường cho xe chạy. Nhưng chiếc đó lại không chạy đi, người trong xe ngược lại mở cửa, bước ra, đi về phía đám ký giả.
Trên màn hình, Ngũ Liên y phục chỉnh tề, thái độ nhẹ nhàng, mang một cặp kính râm lớn, rất thản nhiên với đám phóng viên điên cuồng, khóe miệng nhếch lên nở một nụ cười xấu xa. “Một đám chó săn cùng một ông chủ, giở ra bộ dạng tranh giành để làm gì?”
Cầm một cái microphone, nhìn vào máy quay nói: “Nếu như ngươi cho rằng làm như vậy có thể lật đổ được Ngũ Liên này, không phải quá xem thường tôi rồi sao! Ai thắng ai thua, chờ xem…”
Anh ta mang microphone trả lại cho phóng viên, lái chiếc xe thể thao, ngạo mạn tăng tốc chạy thằng một mạch.
“Đáng ghét! Rõ ràng là bản thân làm, lại còn bày ra bộ dàng bị người khác đổ oan!”
Việc này, chưa chắc là cậu ấy làm.” Lương Cảnh Đường uống sữa, nhẹ nhàng nói một câu.
“Theo ý anh thì…anh ta bị người khác hãm hại sao?”
“Ngũ Liên là kẻ tàn độc, ngây thù rất nhiều, có người muốn hại cậu ta, cũng không có gì lấy làm lạ!”
Uất Noãn Tâm do dự nói: “Vậy tại sao anh lại tiếp nhận vụ án này chứ?”
“Anh là luật sư, có vụ án, anh điều tiếp nhận! Huống chi theo những bằng chứng trước mắt đều chứng minh Ngũ Liên có liên quan đến, anh muốn tra rõ vụ này!”
“Vốn không cần thiết điều tra, nhất định là do anh ta làm!”
“Em rất ghét cậu ấy sao?”
“……………” Uất Noãn Tâm không phủ nhận, biểu hiện đã nói lên tất cả.
“Bản t