80s toys - Atari. I still have
Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày

Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327755

Bình chọn: 8.00/10/775 lượt.

ực rất mạnh, suýt chút nữa đẩy cả người anh xuống giường, một lát sau anh mới phản ứng lại, tức giận. “Chết tiệt! Em phát điên gì vậy!”

“Anh là đồ cầm thú, lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn! Đê tiện vô lại!” Uất Noãn Tâm vừa mắng vừa dùng tay chân đánh đấm loạn xạ. “Cút ra….”

“Chết tiệt! Dừng lại! Dừng lại! Em điên rồi sao?” Ngũ Liên khó khăn mới từ trong những nấm đấm tới tấp như mưa rơi giữ chặt hay tay của cô lại, ép cô xuống dười. “Anh bảo em dừng lại, có nghe không!”

“Đồ khốn, buông tôi ra!”

“Em cái người đàn bà điên này, anh khốn khiếp như vậy đó!”

“Anh….anh…..” Mặt của Uất Noãn Tâm đỏ lên, ghét bỏ nên không nói tiếp.

Nhìn dáng vẻ của cô, Ngũ Liên đã đoán ra được chút ít, cực kỳ im lặng. “Hẳn em sẽ không cho rằng, tối hôm qua anh làm gì với em chứ? Bổn thiếu đói khát đến vậy sao?”

“Chẳng lẽ không phải vậy sao?” Anh không đói khát, đàn ông trên cả thế giới này đều là hòa thượng, nhân loại không còn cách nào sinh sản duy trì nòi giống rồi!

“Đúng cái đầu em! Em muốn anh cũng không muốn đâu! Tối hôm qua không biết ai sốt đến ba mươi chín độ, lạnh đến run lập cập, anh miễn cưỡng ôm lấy em, còn đánh anh, đồ không có lương tâm!”

Hả…..là vậy sao? Mơ màng nhớ hình như có chuyện như vậy.

Nhưng mà……

“Tôi bệnh phải nên gọi bác sĩ chứ, như vậy không phải chiếm tiện nghi là gì?”

“Mưa to gió lớn, em muốn bác sĩ lên núi mới chịu!”

“……….”

Nhìn thấy cô như vậy, không có ý định xin lỗi rồi, Ngũ Liên cũng không tính toán. Mặc dù, đây đã là lần thứ hai cô đẩy tay anh ra. Dự theo tính cách của anh, sẽ có án mạng từ sớm rồi!

Cái mạng nhỏ này, giữ lại đã, sau này sẽ tính sổ với cô.

Anh sờ trán cô. “Bớt sốt rồi!” Lúc này mới yên tâm, buông tay cô ra xuống giường, dày vò cả một đêm, anh mệt đến xương cốt rã rời.

Uất Noãn Tâm cảm thấy mình hơi sai, nhưng không có thói quen chịu thua thiệt ở trước mặt anh, vẫn bày ra bộ mặt thối đó. “Quần áo của tôi đâu?”

“Vứt rồi!” Ngũ Liên trả lời một cách rõ ráng dứt khoát, xốc chăn lên xuống giường.

Như một bức tượng điên khắc ở Hy Lạp không che chắn gì bại lộ trong không khí, tắm rửa dưới ánh mặt trời, hào quang kiêu ngạo, không ngừng tỏa sáng, đường cong cơ bắp trẻ trung mạnh mẽ, tràn đầy sức sống.

Nhưng đối tượng ‘thưởng thức’ là Uất Noãn Tâm, ngược lại biến thành… Một cái gối bay qua, sau đó là tiếng quỷ la thét không ngừng. “Mau mặc quần áo vào, đồ cuồng khỏa thân….sắc lang…..”

Anh làm như vậy là muốn chọc mù mắt cô sao? Mù rồi! Mù rồi!

“Này, tiểu thư, tôi sắc chỗ nào của em hả?” Ngũ Liên không còn sức lực phỉ nhổ, cô bị động kinh hay tinh thần quá kích động, mỗi lần nhìn thấy anh không đánh thì cũng đá. “Bổn thiếu ở trong nhà mình đi lại, trước giờ không mặc quần áo!”

Những người phụ nữ khác nhìn thấy dáng người của anh, lúc nào cũng say mê, hận không thể ăn sạch anh. Còn cô thì la ó lên, giống như anh là một ông chú ục ịch khốn khổ, chán ghét và xa lánh đến chết.

Dáng người của anh rõ ràng đẹp không chê vào mà? Vận động viên thể hình nào đó ở trước mặt anh còn phải đứng một bên.

“Anh mau mặc đồ vào!” Uất Noãn Tâm thúc giục, vừa xấu hổ vừa tức giận. Cởi sạch ở phía trên cũng không sao, nhưng ngay cả bộ phận quan trọng cũng không che chắn dù chỉ một chút.

Ngũ Liên nhận thức được cái gì đó, nở nụ cười du côn, quay ngược lại dán sát vào cô. “Giả bộ ngây thơ gì chứ? Cây gậy sinh mạng của đàn ông, em cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy sao? Bổn thiếu đủ tuyệt vời chứ! Có muốn….

“Muốn cái đầu heo anh! Mau mặc quần áo vào!” Uất Noãn Tâm lấy chăn che mắt mình lại, một chút cũng không dám nhìn anh.

Ngũ Liên không chọc cô nữa, dùng khăn tắm quấn quanh eo mình. “Có thể mở mắt ra rồi!”

Uất Noãn Tâm liếc trộm một chút, nhìn thấy anh đã che rồi, mới dừng những phản ứng gay gắt lại, bĩu môi. “Đồ khốn!” Ức hiếp cô vẫn còn chưa đủ nghiện sao?

Ngũ Liên lấy một chiếc áo sơmi từ trong tủ áo ra, ném cho Uất Noãn Tâm. “Mặc vào!”

Cô bĩu môi. “Tôi không cần mặc quần áo của anh!”

“Tùy em thôi! Em thích trên người chỉ mặc nội y, tôi cũng không để ý đâu!”

“…………”Uất Noãn Tâm đành phải mặc cái áo sơmi anh ném cho, chất liệu rất tốt, còn có mùi hương cực kỳ mê hoặc trên người anh, mùi hương nam tính và quyến rũ, vô cùng dễ ngửi.

Quản gia gõ cửa. “Thiếu gia, bác sĩ đã đến, có cần mời ông ấy vào không?”

Ngũ Liên liếc Uất Noãn Tâm, ý nói, tôi không gạt em chứ?

Cô trưng cái mặt quỷ xấu xí ra với anh.

“Để ông ấy vào!”

“Đê ông ấy xem bệnh cho em trước, tôi đi chuẩn bị bữa sáng!” Ngũ Liên xoa xoa đầu cô, nở nụ cười đẹp, nhàn nhã đi ra ngoài. Đi đến bếp, quản gia vội vàng bước vào. “Thiếu gia, cậu cần chuẩn bị bữa sáng sao? Tôi bảo đầu bếp qua đây nha!”

“Không cần đâu, tôi tự tay chuẩn bị!” Ngũ Liên cười hỏi: “Chú Đạt, có phải chú có lời muốn hỏi phải không! Thái độ khá bát quát nha!”

“…………Vị tiểu thư đó, là bạn gái của cậu sao?”

“Không phải!”

“Nhưng đây là lần đầu tiên cậu đưa phụ nữ về nhà, còn quan tâm cô ấy như vậy!”

“Tôi thấy cô ấy rất đáng thương!”

“Chuyện tình cảm này, rất kỳ diệu, có lẽ đã động đến trái tim cậu rồi, bản thân không biết đó thôi!”

Ngũ Liên cười ha