
"Anh đưa em về nhà trước nha, em ở bên ngoài một mình anh không yên tâm." Cận Thế Phong nói.
"Không cần đâu, em cũng không phải con nít ba tuổi, còn cần người khác chăm
sóc. Anh đi trước đi, em muốn đi loanh quanh, mua hai bộ quần áo."
"Vậy được rồi, em tiếp tục đi dạo đi. Cẩn thận một chút." Cận Thế Phong dặn dò nói.
"Ừ, em biết rồi!" Yên Lam nhanh nhẩu hứa.
"Cầm thẻ này theo, muốn mua cái gì thì mua đi." Nói rồi, Cận Thế Phong đưa cho Yên Lam một tấm thẻ bạch kim.
"Ý của anh là gì? Anh xem em là loại người gì chứ?" Sắc mặt Yên Lam thay đổi, "Em có tiền của mình, không cần tiền của anh."
"Lam Lam, em đừng hiểu lầm mà! Anh không có xem em là loại người gì cả! Em
là bạn gái của anh mà! Sao có thể để em tự mình bỏ tiền mua này mua nọ,
cho em tiền mua vài thứ là chuyện dĩ nhiên không phải sao? Cho nên, xin
em nhất định phải thỏa mãn chủ nghĩa đại nam tử của anh."
"Hì
hì," Yên Lam bị Cận Thế Phong làm cho nở nụ cười, "Được rồi, thấy anh
tội nghiệp như thế, em cũng cố mà thỏa mãn chủ nghĩa đại nam tử kia của
anh!"
Yên Lam đi vào một cửa hàng danh tiếng, đây là nhãn hiệu
rất nổi tiếng, rất nhiều ngôi sao, người mẫu đều ưa thích nhãn hiệu này. Bắt đầu từ giây phút Yên Lam mở cánh cửa cửa hàng kia, mấy cô gái trong cửa hàng đã không ngừng đánh giá nàng. Có lẽ nên nói rằng các cô không
biết có phải nên bắt đầu phục vụ hay không, thực ra những cửa hàng như
vậy đều là nhìn bề ngoài phục vụ, nếu như bạn ăn mặc chỉn chu đẹp đẽ vậy các cô ấy nhất định đi theo bạn giống như chó Nhật. Nhưng mà, Yên Lam
lại đang ăn mặc rất tùy tiện.
Không có tiếng chào hỏi niềm nở,
Yên Lam nghi hoặc ngẩng đầu, phóng tầm mắt nhìn lướt qua, nhân viên phục vụ trong cửa hàng bắt đầu bàn luận, dường như đang thảo luận có muốn đi tới phục vụ hay không, nhìn trang phục của Yên Lam không giống với
người có thể mua được loại quần áo này, nhưng nàng…
Nhân viên
phục vụ ở đây đều là trông mặt mà bắt hình dong, nhìn trang phục nàng
mặc liền kết luận thân thế của nàng, cho nên nhân viên phục vụ cũng
không nhiệt tình lắm, ánh mắt khinh thường, ngữ khí không kiên nhẫn.
"Đây là kiểu dáng trang phục mùa thu mới nhất, đều không giảm giá, bên
kia mới là hàng giảm giá?"
Thái độ gì đây? Chẳng nhẽ nàng không
mua nổi sao? Yên Lam tức giận, khinh thường người khác như vậy! Đáng lẽ
nàng vẫn không muốn dùng thẻ bạch kim Cận Thế Phong cho nàng, nhưng hiện tại, cũng không cần để ý nhiều như vậy nữa!
Lấy ra thẻ bạch kim
Cận Thế Phong cho từ trong túi xách, nhân viên phục vụ trợn to mắt, nhìn thẻ bạch kim trong tay Yên Lam, vẻ mặt bối rối, bất kể như thế nào cũng không nghĩ tới nàng đúng là viên ngọc trai đen, xem đá cuội chọi với
kim cương, vậy không phải đã đắc tội với khách hàng lớn rồi sao?
"Nghe ý của cô, hình như tôi chỉ có thể mua hàng ở khu vực giảm giá?" Yên Lam nói.
"Xin lỗi, xin lỗi, cô ấy là người mới tới, không hiểu chuyện, vị tiểu thư
này xin cô đừng để ý." Lại một nhân viên phục vụ nữa giảng hòa, xem
chừng giống với trưởng cửa hàng.
Yên Lam cũng không quan tâm đến
các cô, chỉ là cảm thấy nhân viên phục vụ như thế thật sự không biết nên thương hại hay là buồn cười. Nàng liền tự mình ngắm nghía quần áo ở
đây, ngắm từng bộ từng bộ một.
Sau đó người nhân viên phục vụ kia đã đi tới, "Tiểu thư, xin hỏi cô có yêu cầu phục vụ gì hay không?"
Trong phúc chốc Yên Lam quay đầu lại kia, một người con gái đi ra từ trong
phòng thử quần áo, người con gái vóc dáng cao gầy kia đang mặc thử một
bộ lễ phục dạ hội, nhìn thấy Yên Lam quay đầu lại trò chuyện cùng với
nhân viên cửa hàng từ trong gương. Sau đó cô ta lớn tiếng nói "Sao lại
có chuyện như vậy, không phải đã bảo các người tạm thời đóng cửa, đừng
cho những người khác vào sao? Sao ở đây vẫn còn có người vậy?"
Ngay từ đầu Yên Lam cũng không hề nhìn thấy cô ta, nhưng vừa bị cô ta nói
như vậy, nàng quay đầu nhìn về phía người con gái kiêu ngạo kia, thì ra
là một cô người mẫu sắp hết thời.
Người con gái kia nhìn thấy
nàng, lập tức đã nhận ra nàng. Lần trước, ả thật vất vả mới câu dính Cận Thế Phong ở PUB, nếu như không có người con gái này, chắc chắn nàng đã
bay lên cành cao làm phượng hoàng rồi. Nhất thời, bừng bừng tức giận.
Cách ăn mặc của Yên Lam hôm nay và buổi tối hôm đó giống nhau, như là một
tinh linh thanh thuần. Ả đàn bà kia đã chậm rãi đi tới đánh giá Yên Lam
một chút, sau đó khinh thường cười nói, "Mấy người làm nhân viên phục vụ ở đây có phải là rất không có mắt nhìn người hay không, nhìn thử xem,
một nữ sinh ăn mặc như vậy sao có thể mua nổi quần áo ở đây. Chỉ có Hồng người mẫu như tôi đây mới xứng với loại quần áo này thôi." Nàng nhìn
nhân viên phục vụ bên cạnh một chút nói, "Còn không mau mau giải tán,
tôi còn muốn thử bộ quần áo khác."
Yên Lam thấy nhân viên phục vụ đi tới, nàng biết các cô ấy muốn bảo nàng đi ra ngoài, nhưng nàng vẫn
cứ khăng khăng không muốn, loại đàn bà không coi ai ra gì như vậy, hôm
nay nàng sẽ đè bẹp nhuệ khí của cô ta!
"Tôi sẽ không đi ra ngoài, tôi vẫn chưa ngắm kỹ quần áo ở đây, chưa chọn được thứ mình muốn mua."
Yên