
ang một hướng khác, Yên Lam tưởng bàn của họ phía đó nên đi
theo hắn, đi vào mới biết được...
"Cận tổng tài, thật khéo lại gặp được ngài ở đây"
"John tiên sinh, nghe nói anh phải về nước, nhân đây tôi chúc anh mọi việc tốt đẹp"
Lúc này Yên Lam vừa đi đến, trước mắt là cái tình huốn gì đây? Hai người
giống như tình địch, cùng trừng mắt nhìn nhau. Cận Thế Phong hiện đang
ngồi bên cạnh một nữ phóng viên xinh đẹp.
"Cận tổng tài, anh thực sự có sức quyến rũ nha! Nhanh như vậy đã có người đẹp làm bạn đồng
hành?" John vừa nhìn Yên Lam bên cạnh, giọng điệu có chút hả hê nói.
"Uh, cô ấy là phóng viên Đài truyền hình, đang có cuộc phỏng vấn với tôi" Cận Thế Phong nhìn Yên Lam giải thích.
Yên Lam quay đầu lại, không nhìn đến Cận Thế Phong, hướng John nói: "Các
anh cứ nói chuyện trước đi vậy, tôi đi đến bàn chờ anh."
Cận Thế
Phong nhìn bóng lưng Yên Lam, trong lòng có chút tức giận, nàng rõ ràng
biết John đang theo đuổi nàng, mà nàng vẫn cùng hắn đi ăn, vì sao chứ?"
"Cận tổng tài, làm thế nào ngài mới chịu buông tha tiểu thư Yên Lam?" John
nói "Tôi nhất định sẽ cạnh tranh đến cùng với ngài!" nói xong, cũng
xoay người rời khỏi.
Nét mặt Cận Thế Phong căng cứng nghiêm mặt
ngồi xuống, tiếp tục trả lời những câu hỏi của ký giả. Thế nhưng trong
đầu hắn đều là hình ảnh của Yên Lam cùng John, Yên Làm vì sao lại muốn
cùng với hắn...?
Thấy cách đó không xa, Yên Lam đứng dậy đi về
hướng toilet, Cận Thế Phong nói "Xin lỗi, ngại quá, chúng ta ngừng một
chút, tôi đi nhà vệ sinh."
Yên Lam vừa ra khỏi nhà vệ sinh, đã bị một người hung hăng giữ lại, thân người đứng lại vững vàng mới nhận ra
chính là Cận Thế Phong.
"Tại sao hôm nay em không đi làm, tại sao lại đi ăn cùng hắn? Em không phải ngốc mà không biết hắn có tình ý với
em chứ? Tại sao vẫn cùng hắn đi ăn cơm?"
Hắn vừa đến đã chất vất,
"Cận tổng tài, đó là việc riêng của tôi, tôi nghĩ anh không cần phải quản.
Hơn nữa, bây giờ ngaỳ hôm nay lại là ngày nghỉ, tôi muốn làm gì là tự do của tôi, không phải sao?"
"Em mãi là người đàn bà của tôi, em
nói xem tôi có tư cách quản không? Tôi cũng chưa từng nói, muốn buông em ra, em có hiểu không?" Cận Thế Phong cười mờ ám.
"Tối nay em hãy ngoan ngoãn mà về nhà..."
"Tôi không muốn, tôi đã nói rồi, nếu anh không thật lòng yêu tôi, xin anh buông tay tôi ra đi."
"Em..." Yên Lam tưởng là Cận Thế Phong sẽ lôi kéo nàng rời khỏi đây, hoặc là
lập tức hôn nàng, thì hắn lại thả nàng ra, đi về phía nhà hàng.
Cận Thế Phong dừng bước, quay đầu lại cười xấu xa nói: " Lam Lam, hãy tin
tôi, chọc giận tôi hậu quả em không gánh nổi đâu!" Sau đó hôn gió một
cái đi ra ngoài.
Một lát sau, Yên Lam đi ra ngoài, trở lại chỗ
ngồi. Tuy rằng trên bàn ăn, John không ngừng nói chuyện, thay đổi rất
nhiều đề tài, thế nhưng lòng của nàng thì đã bay theo Cận Thế Phong.
Đến lúc nàng đi về, nàng thấy Cận Thế Phong cũng đã kết thúc buổi phỏng
vấn, hắn cùng ký giả bước đi, nàng nhìn theo bóng hắn, nàng đương nhiên
hiểu hàm ý câu nói lúc nãy hắn uy hiếp nàng, nhưng rốt cuộc thế nào? Bất quá ngày mai nàng sẽ biết.
Dĩ nhiên, tối hôm đó Yên Lam trở về
nhà cuả mình, thắp lên một ngọn nến trong phòng, bởi vì đã rất lâu
không có ở đây, nên nhà cũng không có điện, bây giờ chỉ có thể sinh hoạt như người cổ xưa, chính là thắp lên một ngọn nến. Mấy ngày nghỉ thế này cũng không tồi, cũng không có chuyện gì cả.
Yên Lam nằm trên
giường lăn qua lăn lại không ngủ được, liền ngồi dậy. Nhìn phiá trên cái tủ khoá trước mặt, nàng bỗng nhiên chợt nhớ tới bà cuả nàng đã để lại
một cái gì đó. Một hộp trang sức vẫn còn khoá. Trước kia đã nói qua, gia đình của Yên Lam là một gia đình bình thường
thuộc tầng lớp thấp nhất trong xã hội, dường như cũng không có lấy một
ai trong danh sách bạn bè và người thân của cô . Căn cứ theo những gì
cha nói thì ông nội qua đời ngay sau khi cha được sinh ra , bà nội một
thân cực nhọc nuôi dưỡng cha tốt nghiệp đại học , con dâu chưa kịp thấy
thì đã qua đời
Hộp nữ trang ngay từ lúc còn rất nhỏ cha đã giao
cho nàng , cha nói , đó là quyết định, nếu như có một cháu gái, thì đem
hộp trang sức đó cho nàng. Nhưng mà nàng cho tới bây giờ cũng chưa từng nhìn qua bên trong có vật gì , lần cuối cùng nhìn là lần cha giao chiếc hộp đó cho nàng.
Nàng nhớ kỹ nó một hộp trang sức cổ xưa , dài
30 cm , rộng 20 cm , cao 15 cm , là một hộp trang sức rất lớn , nhẹ ,
bên trong hiển nhiên không có trang trí nhiều lắm. Yên Lam cũng chưa
từng mở ra , bây giờ nhìn thấy, mới khiến nàng nghĩ về nó.
Yên
Lam mở ngăn kéo ra , đem hộp trang sức kia ôm lên giường , định xoay
người lại đi lấy chìa khoá nhưng phát hiện sau lưng có một bóng đen ,
nàng kinh hoảng vừa muốn thét chói tai thì một cánh tay bưng kín miệng
của nàng , " Lam lam đừng kêu , là anh "
Thì ra là Cận Thế Phong , cơn tức giận của Yên Lam bị bàn tay che lấy miệng và giọng nói ấy xóa
sạch " Anh có biết là anh doạ người không , sẽ hù chết người ta đó! Nửa
đêm không lên tiếng đứng sau lưng người ta, muốn làm gì hả?"
"Anh nói rồi, muốn em tối nay trở về nhà ,trở lại bên