
ao nữa, các người
không cần phải lo lắng nữa. Ý chí của cậu ấy rất mạnh mẽ, sẽ nhanh chóng khỏe lại thôi.”
Sau
khi bác sĩ đi ra ngoài, Yên Lam ngồi nhìn Cận Thế Phong nói mớ, lông mày nhíu chặt lại, cô nhẹ nhàng vươn tay ra, vuốt nhẹ xung quanh lông mày
của anh. “Thế Phong, em ở đây, em không có chuyện gì hết, em ở đây, anh
mau tỉnh lại đi!!”
Trong mơ màng Cận Thế Phong cảm nhận được có một bàn tay ấm áp đang áp trên
mặt mình, vuốt ve, nhẹ nhàng nâng tay lên, nắm lấy lòng bàn tay của
anh,dịu dàng đưa lên mặt xoa nhẹ.
Cận
Thế Phong mở to hai đôi mắt mình, nhìn bên cạnh. Vừa mở mắt ra anh nhìn
thấy khuôn mặt còn đọng lại nước mắt của một cô gái, là Yên Lam. Hai
người cứ như vậy nhìn nhau, giống như vừa gặp lại nhau sau mấy trăm ngàn năm xa cách vậy.
“Lam Lam, em có sao không? Em vẫn khỏe chứ?” Vừa tỉnh lại Thế Phong nói ra một câu đầu tiên.
“Thế Phong, anh còn nhớ em , anh không mất trí nhớ sao??” Yên Lam vừa vui mừng vừa kinh ngạc nói.
“Em
nói gì vậy?? Lam Lam, sao lại mất trí nhớ chứ? Anh nghe không hiểu gì
hết!” Vừa tỉnh lại Thế Phong có chút yếu ớt, không có sức nói chuyện.
“Không có gì, chỉ cần anh không sao là tốt rồi. Anh xemanh kìa, bản thân đã
thành bộ dạng như vậy, đã nằm trong bệnh viện rồi, vẫn còn lo lắng cho
em. Anh vẫn nên lo lắng cho chính mình thì hơn đó!!” Tâm trạng của Yên
Lam có thể dùng từ sung sướng để hình dung, Thế Phong tỉnh lại, anh ấy
không quên cô, bây giờ không có chuyện gì khiến cô vui mừng hơn là
chuyện này.
“Không cần lo cho anh, anh không sao hết. Chỉ cần em ngoan ngoãn ở bên cạnh
anh, thì anh yên tâm rồi.” Cận Thế Phong nói với một giọng điệu yên tâm.
“Không cần lo cho anh, anh không có chuyện gì, chỉ cần em ở bên cạnh anh, anh yên tâm rồi.” Cận Thiếu Phong thở dài an tâm nói.
Hai mắt Yên Lam đỏ au nhìn Cận Thiếu Phong, không nói gì nữa.
Cận
Thiếu Phong đưa tay kéo Yên Lam ngã vào vòng tay anh, “Lam Lam, chỉ cần
em không có chuyện gì là tốt rồi. Như thế, anh cũng yên tâm.”
Thấy Lam Lam không có chuyện gì, Cận Thiếu Phong biết, sự việc là do Triệu
Ngọc Văn bày ra, cô ta lừa anh, nhưng, chỉ cần Lam Lam không có chuyện
gì là tốt rồi. Lúc đó, trong ánh mắt mang ánh sáng nhìn ra xung quanh.
“Thiếu Phong, nói cho em, anh tại sao lại xảy ra tai nạn xe? Lúc đó không phải anh đang làm việc sao? Tại sao anh lại ra ngoài?” Yên Lam vội vàng hỏi.
Cận
Thiếu Phong do dự một lúc, cuối cùng quyết định không nói chuyện của
Triệu Ngọc Vũ, để cô đỡ lo lắng. “Là do anh không cẩn thận…”
Anh
còn chưa nói xong, Yên Lam đã đứng dậy, trừng mắt nhìn Cận Thiếu Phong,
con mắt tràn ngập sự phẫn nộ, “Thiếu Phong, tại sao anh không nói thật
với em?!! Không phải chúng ta đã nói rồi sao, lần sau cả hai bên đều
không có bí mật nào nữa, chúng ta không bao giờ giấu diếm nữa, nhưng,
tại sao anh lại lừa em???”
“Anh..” Cận Thiếu Phong nhìn Yên Lam mặt đầy giận dữ, không nói gì mà chỉ chống đỡ, anh nên nói ra không? Trong lòng anh đang đấu tranh, một mặt anh
không muốn Yên Lam vì mình mà lo lắng, một mặt Yên Lam tốt như vây,
thuần khiết, anh không muốn những cái xấu,d bẩn này xâm phạm đến tâm hồn của cô.
“Thiếu Phong, đến bây giờ, giữa chúng ta còn gì không thể cùng nhau nói thật
chứ? Anh nói với em đi, có phải là do Triệu Ngọc Văn không??” Yên Lam
nhìn ra điều mà Cận Thiếu Phong đang do dự, nhưng lần này cô ấy nhất
định phải biết toàn bộ sự việc.
“Em đã biết?” Cận Thiếu Phong có chút ngạc nhiên nhìn Yên Lam.
“Em
vẫn không biết rõ, cho nên, em mới bảo anh nói cho em mọi việc!!” Yên
Lam đến một cái chớp mắt cũng không chớp mà nhìn Cận Thiếu Phong.
Hai
người chỉ nhìn nhau, tiếp đó, Cận Thiếu Phong lại nhẹ nhàng ôm Yên Lam
vào lòng, “được thôi, Lam Lam, anh sẽ nói cho em, anh không nói cho em
cũng vì không muốn làm em lo lắng.”
“Có
thật là Triệu Ngọc Văn không?” Yên Lam không dám tin nhìn Cận Thiếu
Phong, “Thiếu Phong, không phải anh đã nói với em phải cẩn thận với
Triệu Ngọc Văn sao? Tại sao anh không cẩn thận chút nào! Tại sao nhận
được điện thoại của cô ta anh liền ra ngoài luôn??”
“Đó
là vì cô ta gọi điện nói với anh em đang ở trong tay cô ta, lúc đó, bên
kia điện thoại là tiếng khóc của em và tiếng của một người đàn ông hèn
mọn nào đó. Nên anh lo cô ta đối xử với em không tốt, sau đó, anh
liền……”
Yên Lam nghe Cận Thiếu Phong nói. Đột nhiên ngắt lời, “Em?? Không có!! Hôm qua em không gặp Triệu Ngọc Văn!!!”
“Anh biết, bây giờ nhớ lại, khi đó hẳn là Triệu Ngọc Văn tìm người đóng vai, để lừa anh ra ngoài” Cận Thiếu Phong ở bên nói.
“Thiếu Phong, vậy sao anh gọi điện cho em??” Yên Lam nói. “Anh nên gọi điện
cho em trước để xác định?! Anh đã nói, bảo em cẩn thận với Triệu Ngọc
Văn, nhưng sao anh không cẩn thận một chút nào!!”
“Anh có mà!!” Cận Thiếu Phong giải thích, “lúc đó anh lập tức gọi cho em,
nhưng em không nghe điện thoại, nên anh lo về sự an toàn của em, cho nên liền…”
“Lo
cho em, nhưng anh biết không, tai nạn của anh lần này, em đã lo muốn
chết, bác sĩ nói anh có thể không tỉnh lại, lại nói xong anh đã tỉnh
lại, cũng có thể anh s