
sẽ đồng ý mà, Thế Phong, anh thật là tốt bụng!” Thấy Cận Thế Phong đồng ý, Yên Lam vui vẻ nịnh nọt anh thêm vài câu.
Trên xe…
“Mạt Mạt, hôm nay bọn mình làm gì đây?” Yên Lam ở một bên hỏi Trần Mạt.
“Hôm nay hả?” Trần Mạt vừa lái xe vừa suy nghĩ, “Trước hết dạo phố, ăn
cơm, sau đó xem phim, aizzz, sau đó làm gì nhỉ??? Chẳng có gì nữa cả,
chơi thêm một lúc mình sẽ đưa cậu về nhà. Sao hả?” Trần Mạt nói xong,
quay sang thăm dò phản ứng của Yên Lam.
“Cũng được, cậu bảo sao thì làm vậy đi, lâu rồi chúng ta mới đi dạo phố.” Yên Lam hưởng ứng.
“Ok, chúng ta đi dạo phố, hắc hắc…” Trần Mạt gật đầu lia lịa, còn cảm
thấy sự sắp xếp của mình thật tuyệt vời, không lệch đi đâu cái gì.
Sau khi đỗ xe vào bãi gửi xe, hai người bắt đầu đi bộ dọc phố.
Vừa đi đến một khách sạn, Trần Mạt nhanh chóng nhìn thấy người quen.
“Kìa, Lam Lam, nhìn xem nhìn xem, bọn họ…” Trần Mạt chỉ về hai người phía trước, điệu bộ kinh ngạc nhìn Yên Lam.
“Sao vậy?” Yên Lam nhìn theo hướng tay chỉ của Trần Mạt.
“Vũ Hàm, Đoạn Thần Phong? Là hai người sao? Lâu rồi không thấy hai
người!” Yên Lam rất ngạc nhiên, thật là khó tin. Từ ngày cô tạm rời
cương vị công tác ở công ty, đã không gặp bọn họ lần nào.
“Yên
Lam, Trần Mạt, lâu rồi không gặp…” Hai người phía trước nghe thấy tiếng
gọi của Yên Lam bèn quay đầu lại, tươi cười chào hỏi.
“ Đúng rồi! Hai người cũng đi dạo phố à?” Trần Mạt vừa cười vừa nói.
“Bọn anh, haha…” Đoạn Thần Phong cười cười, “Bọn anh đi chuẩn bị.”
“Chuẩn bị? Chuẩn bị cái gì mới được chứ?” Yên Lam cùng Trần Mạt đồng thanh hỏi.
“Chuẩn bị kết hôn!” Đoạn Thần Phong mỉm cười hạnh phúc.
“Cái gì? Kết hôn? Thật sao?” Hai người kinh ngạc quay sang Vũ Hàm.
“Ừ.” Vũ Hàm thẹn thùng nói, “tháng sau tổ chức, hai bạn nhất định phải
tới tham dự hôn lễ của mình đấy!” Nói xong, trên mặt Vũ Hàm không giấu
nổi niềm vui sướng hạnh phúc.
“Tất nhiên rồi, chúng mình sẽ
đi!” Yên Lam trả lời. Nhìn bọn họ đang chìm trong men say hạnh phúc ngọt ngào, cô không thể không hâm mộ.
“Đoạn Thần Phong, em thật sự
chúc phúc cho anh! Đúng là mưa dầm thấm lâu, trường kỳ kháng chiến ắt
thành công. Bây giờ tu thành chính quả rồi, cảm giác của anh thế nào?”
Trần Mạt nhìn Đoạn Thần Phong , trên miệng không nén nổi nụ cười.
Nhớ ngày đó trong công ty không ai không biết Đoạn Thần Phong thích Vũ
Hàm. Nhưng mặc kệ thế nào, Vũ Hàm cũng không đồng ý gả cho anh vậy mà
bây giờ lại nhanh như vậy đã bị Đoạn Thần Phong hạ gục, bị cầu hôn, lại
sắp làm đám cưới. Trần Mạt cô còn tưởng rằng lúc đó hai người họ chẳng
thể nào thành đôi được ấy chứ.
“Chúng ta đi ăn uống chúc mừng hai người đi? Thế nào?” Trần Mạt nhìn Yên Lam rồi quay sang hỏi đôi vợ chồng trẻ.
“Hai em chúc mừng anh xin nhận, nhưng anh không tham gia được. Bọn anh
còn phải chuẩn bị một chút đồ vật kết hôn. Hơn nữa, Hàm Hàm cũng không
thể quá mệt được, bọn anh cũng sắp về rồi.” Đoạn Thần Phong khéo léo từ
chối, anh thật sự rất nâng niu Vũ Hàm, không đành lòng để cô bị mệt dù
chỉ là một chút ít.
“Không thể quá mệt mỏi?” Yên Lam nghi hoặc
nhìn hai người trước mặt, ánh mắt Đoạn Thần Phong thâm tình cùng Vũ Hàm
nhìn xuống bụng của cô, ngay lập tức hiểu ra vấn đề.
“Mình đã
nói mà, Vũ Hàm làm sao nhanh như vậy lại đồng ý lời cầu hôn của anh, thì ra là…Anh mua một được khuyến mại một nhé. Lấy vợ lại được cả con!”
Trần Mạt cười hihi haha bên cạnh nói.
“A, thì ra là thế! Đoạn
Thần Phong, Vũ Hàm, mình thật sự chúc mừng hai người đấy. Đúng là song
hỷ lâm môn nha!” Yên Lam nắm tay Vũ Hàm, thật sự là vui mừng cho cô ấy.
Nhìn hai người trước mặt tươi cười hạnh phúc, ngoại trừ lời chúc phúc thật lòng, Yên Lam còn có cả sự hâm mộ không thôi.
“Cảm ơn hai bạn. Giờ mình đang ở nhà của Thần Phong, các bạn cũng biết đúng không? Rảnh đến chơi với mình nha!” Vũ Hàm nói.
“Bà xã, sao em lại nói thế? Bây giờ là nhà của chúng ta, không phải nhà anh nhà em gì cả.” Đoạn Thần Phong cố ý nhấn mạnh bốn chữ
Nhà-Của-Chúng-Ta. Thật là ủy khuất, Vũ Hàm chỉ lo tiếp chuyện Yên Lam
Trần Mạt mà xem nhẹ cả ông xã của mình.
Vũ Hàm bất đắc dĩ nhìn ông xã của mình, cười nói, “Được rồi, anh nói gì thì là cái đó. Là nhà của chúng ta!”
Nhìn hai người trước mặt chồng đùa vợ giỡn, Yên Lam cười cười, “Tốt
rồi, sau này chúng mình sẽ thường xuyên đến nhà hai người quấy rầy, được chưa?”
“Cứ quyết định vậy đi!” Vũ Hàm cao hứng trả lời.
Yên Lam cùng Trần Mạt và Vũ Hàm trổ tài mua sắm chém giá, mua vài món đồ của phụ nữ mang thai sau đó lưu luyến mà tạm biệt.
Sau khi chia tay đôi vợ chồng trẻ, hai người đi tới một nhà hàng rất đặc biệt phục vụ cơm Tây.
“Nhà hàng này thế nào? Trang hoàng thật đẹp, thật kì lạ nha! Lam Lam,
sao cậu không có ấn tượng gì vậy?” Trần Mạt ở một bên cảm thán.
Yên Lam ngẩng đầu nhìn ngắm, quả thực phong cách thiết kế rất đặc biệt, có thể làm người ta khắc sâu ấn tượng, làm sao cô có thể quên.
“Sao lại không chứ? Chúng mình từng đến đây ăn mừng lần nhận lương đầu
tiên kể từ ngày đi làm, quên làm sao được?” Yên Lam quay sang Trần Mạt
cười nói.
“Ừ, nhanh thậ