Pair of Vintage Old School Fru
Hợp Đồng Tình Nhân

Hợp Đồng Tình Nhân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210485

Bình chọn: 9.00/10/1048 lượt.

kì quái sao bọn chúng lại biết nhảy múa, không còn xếp hàng ngay ngắn nữa. Đầu óc cô dần trở nên mơ hồ, mi mắt

nặng trĩu, vô cùng thèm ngủ. Cô thật sự không hiểu, mình vừa mới rời

giường cơ mà?

“Bộp…!” Tạp chí rơi khỏi tay Yên Lam xuống tấm

thảm. Nghe thấy tiếng động, Tô Anh vội vàng trở ra, đã thấy Yên Lam chậm rãi gục đầu xuống ghế.

Lặng lẽ đi tới bên cạnh, Tô Anh nhỏ giọng gọi, “Tiểu Lam, Tiểu Lam…. Em sao vậy? Ngủ à Tiểu Lam?”

Chưa hết lo lắng, Tô Anh lại bước đến gần hơn, vươn tay lay nhẹ bả vai Yên Lam, kiểm tra xem cô có thật đã ngủ hay không.

“Tiểu Lam, tỉnh lại đi. Ngủ ở đây dễ bị cảm lạnh đó. Mau đứng lên, chị

sẽ dìu em về phòng ngủ… Tiểu Lam!” Gọi một hồi lâu không thấy Yên Lam có phản ứng gì, khóe miệng Tô Anh khẽ mỉm cười.

Sau khi đã chắc

chắn Yên Lam ngủ say, Tô Anh nhẹ nhàng ôm lấy thân thể mềm mại không còn chút sức lực này vào phòng bếp, đóng cửa lại.

Cúi đầu nhìn

ngắm gương mặt thanh tú xinh đẹp động lòng người của Yên Lam, Tô Anh

cũng phần nào ghen tị. Vẻ thanh thuần như thiên sứ, không nhuốm chút bụi trần, khiến người khác không nỡ làm tổn thương. Nhưng những con người

vừa đẹp người lại tốt nết như thế này không đáng sống, sống chỉ khiến

người khác ghen tị mà thôi.

Hướng ánh mắt có chút áy náy và xin lỗi về phía Yên Lam, Tô Anh khẽ khàng nói, “Đừng trách tôi,c ó trách

hãy trách cô quá tốt đẹp để người khác ghen ghét, trách ông trời không

cho cô sống lâu hơn….”

Đặt Yên Lam cẩn thận nằm xuống, Tô Anh

một tay bịt mũi, một tay vặn mở khóa van gas, chỉ trong giây lát khắp

nơi đều tràn ngập loại khí có thể làm người ta ngạt thở này.

Tập đoàn Khải Phong.

Cận Thế Phong đang chủ trì một hội nghị vô cùng quan trọng, nghe các

quản lý báo cáo tình hình kinh tế trong tháng này, hai bàn tay tự nhiên

đan vào nhau đặt trên mặt bàn. Đột nhiên trái tim co rút một trận dữ

dội, như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, không thể hô hấp, sắc mặt trở

nên tái nhợt.

Cảm giác lo lắng sốt ruột trong lòng càng lúc

càng mãnh liệt,anh cảm thấy không thể tiếp tục cuộc họp này thêm một

giây phút nào nữa. Anh muốn đi tìm Lam Lam của anh. Đến lúc Cận Thế

Phong đứng dậy chuẩn bị tuyên bố kết thúc hội nghị, Kỷ Tồn Viễn sắc mặt

trắng bệch hoảng hốt chạy từ cửa vào, kích động giữ chặt lấy Cận Thế

Phong.

“Dừng lại, Kỷ Tồn Viễn, anh đang làm cái gì vậy?” Cận

Thế Phong kinh ngạc nhìn Kỷ Tồn Viễn đang đứng thở hổn hển trước mặt

anh. Anh ta là trợ thủ đắc lực nhất anh từng có, gặp nguy không loạn.

Vậy mà bây giờ…

“Chủ tịch… tiểu Lam, cô ấy….Tiểu Lam…” Kỷ Tồn Viễn khẩn trương nói không ra hơi, câu cú lộn xộn.

“Cái gì???” Nghe Kỷ Tồn Viễn nhắc đến Yên Lam, Cận Thế Phong gắt gao

túm lấy cổ áo Kỷ Tồn Viễn, “Anh nói cái gì? Lam Lam làm sao? Cô ấy làm

sao?”

“Đợi đã,chủ tịch, tôi còn chưa nói xong….Cậu có biết Lam

Lam ở bệnh viện nào không mà tìm???” Vừa nói, anh vừa đuổi theo Cận Thế

Phong đã sớm không thấy bóng đâu.

Vừa chạy đến thang máy, nghe

được lời nói của Kỷ Tồn Viễn, Cận Thế Phong đột ngột đứng lại, quay đầu

nhìn chằm chằm Kỷ Tồn Viễn đang chạy tới, lắp bắp hỏi, “Tồn Viễn, bệnh

viện? Bệnh viện cái gì? Anh nói mau cho tôi!” Câu cuối dường như là quá

sức kích động mà hét lên.

Đường lớn, xe cộ đang nối đuôi nhau đi có trật tự,bỗng nhiên có một chiếc xe chạy như bay đến làm cho rối loạn.

Chiếc xe thể thao cứ nhằm hướng bệnh viện mà lao vun vút, tốc độ lên tới cực hạn nhưng vì đang là giờ cao điểm, xe cộ đông đúc chật chội, người

đang cầm lái dường như đã mất hết kiên nhẫn.

Cận Thế Phong điên cuồng nhấn ga, phóng thẳng lên phía trước, không thể tránh khỏi va chạm với các xe phía trước. Tiếng phanh xe, tiếng cọ xát, lại cả tiếng mắng

chửi tên tài xế nào đó có mắt như mù, gây ra một cảnh hỗn loạn trên

đường.

Cận Thế Phong bỏ qua hết thảy, trong trí óc anh bây giờ

chỉ còn lại hình ảnh của Lam Lam. Anh tâm tâm niệm niệm mong cô có thể

bình an vô sự. Trước giờ anh không hề tin tưởng vào ông trời, nhưng

trong lúc bấn loạn này, Cận Thế Phong khẩn cầu ông hãy phù hộ Lam Lam,

cứu lấy Lam Lam của anh. Khi nghe Kỷ Tồn Viễn nói, anh không thể tự lừa mình dối người được nữa, Lam Lam của anh đích thực đã xảy ra chuyện.

Anh biết lúc anh đang họp, trong lòng bứt rứt không yên, chính là một

loại linh tính mách bảo. Mà loại linh tính này, người bình thường nào

cũng có thể có, huống chi Lam Lam đối với anh quan trọng đến thế.

Anh cảm thấy toàn bộ khí lực của mình không thể chảy xuôi nổi, phút

chốc trong lòng trở nên trống rỗng. Điều anh sợ nhất chính là sự trống

rỗng đó như báo trước anh sẽ mất đi một sinh mệnh quý giá hơn cả chân

trâu ngọc bảo.

Cận Thế Phong dùng hết sức lực nhấn chân ga,

không giây phút nào dám thả lỏng. Nhìn xe cộ trên đường chật chội như

nêm, anh hận không thể đập nát những chiếc xe đó ra. Anh đảo tay lái

quay xe lại đi ngược đường, lại chồm lên cả vỉa hè mà phóng. Mặc cho

người đi đường kêu la chửi bới, trên mặt không chút thay đổi biểu cảm.

Trước mắt anh chỉ có con đường, dẫn anh đến với người con gái mà anh

ngày đêm lưu luyến yêu thươ