
ân nhìn Sở Thành Minh.
“Tiểu Lam, là hiểu lầm, tất cả là hiểu lầm thôi!” Sở Thành Minh bi ai trả lời.
“Hiểu lầm ư? Chẳng phải người đó tên Sở
Hàm Vũ sao? Sở lão gia gia , tên ông đâu phải đọc là Sở Hàm Vũ?” Yên Lam không tin, kiên quyết nói.
“Không, Sở Hàm Vũ là tên ta lúc trẻ, sau này mới đổi lại là Sở Thành Minh.”
Sau đó, Yên Lam im lặng nghe Sở Thành
Minh kể lại một đoạn tình yêu kinh tâm động phách, thật cảm động, thật
bi thương mà cũng thật xưa cũ. Hai người yêu nhau, bởi vì thân phận địa
vị, môn không đăng hộ không đối, người con gái không được nhà trai chấp
nhận, lại còn bị hiểu lầm là với cao, một bước lên mây. Lại xuất hiện
một người con gái phù hợp với vị trí con dâu hơn cô, cô thương tâm mà bỏ đi, cuối cùng chuốc lấy tất cả bi thương đau khổ.
Nghe xong chuyện xưa của Sở Thành Minh,
Yên Lam cảm thấy không đáng thay cho bà của mình, cho dù có bị phản đối, bị ngăn cản, bà cũng không nên rời bỏ người mình yêu. Chẳng qua cũng
chỉ là mây tạm che khuất mặt trăng, chỉ cần kiên trì thêm chút nữa, có
chuyện gì mà không giải quyết được đây?
Nếu bà của cô kiên trì thêm một chút
nữa, có lẽ sẽ không xảy ra bi kịch. Bà nội cũng sẽ không phải cả đời
không được gặp lại ông, không phải một mình nuôi ba lớn lên, ba cô vừa
sinh ra cũng không bị mang tiếng là mồ côi cha. Có lẽ, bây giờ cô cũng
sẽ có một gia đình vui vẻ hòa thuận, sớm tối bên nhau.
Nhưng, thế sự vô thường, không có gì là
nếu hay có lẽ. Lúc trước cho dù bà nội cô không rời đi, liệu hai người
họ sẽ có kết quả tốt không? Sẽ hạnh phúc bên nhau không? Vĩnh viễn cô
không thể biết được, nếu số mệnh đã an bài thì nên an phận mà chấp nhận
thôi.
Mọi người trong phòng bệnh đã nghe qua
chuyện của Sở Thành Minh một lần, không ai còn kinh ngạc nữa mà chỉ còn
sự thổn thức, thương xót. Sở Thiên Võ lần đầu nghe cha mình kể chi tiết
như vậy, ông vừa ngạc nhiên vừa buồn bực. Sở Mặc Hàm yên lặng đứng bên
cửa sổ, trên mặt thoáng nét cảm động, xót xa.
Yên Lam ngẩng đầu nhìn Sở Thiên Võ.
Trong trí nhớ về người cha của mình, Yên Lam thấy ông và Sở Thiên Võ có
đến bảy tám phần giống nhau, hao hao giống Sở Thành Minh. Vì Sở Thành
Minh kết hôn muộn, tuổi của Sở Thiên Võ cũng không quá lớn, khiến Yên
Lam có cảm giác như người cha đã mất của mình còn đang hiện hữu trước
mặt cô, càng khiến cho cô tin tưởng Sở Thành Minh là ông nội của mình.
Suy tư nửa ngày, Yên Lam mới tin tưởng lời nói của Sở Thành Minh. Có lẽ từ sâu trong thâm tâm cô, vẫn hằng mong mình và Tiểu Triết có một mái ấm để sum vầy, nên khi nghe Sở lão gia gia kể lại câu chuyện, cô cảm thấy một thứ cảm giác thân thuộc, cảm giác của gia đình xuất hiện, liền tin tưởng Sở Thành Minh là ông nội mình.
Sở Thành Minh kích động nhìn Yên Lam, có chút mong chờ, “Nha đầu ngoan, gọi một tiếng ông nội đi, được không?”
“Vâng, ông….ông nội!”
Yên Lam vừa gọi xong, Sở Thành Minh thật sự vui mừng hạnh phúc không sao tả xiết, nước mắt không kìm nén được chảy dài trên khuôn mặt. “Tốt, cháu gái ngoan của ta…”
Yên Lam ngượng ngùng mỉm cười, lại nhớ ra có lẽ ông chưa biết Tiểu Triết cũng là cháu nội mình, bèn lên tiếng gọi Tiểu Triết đến bên cạnh, nói với Sở Thành Minh. “Ông nội, đây là em trai cháu, cũng là cháu nội của ông…”. Sau đó, cô quay sang nắm tay em trai mình, thâm tình bảo cậu gọi hai tiếng ông nội.
“Ha ha…, Tiểu Lam, việc này ông biết, ông biết! Lúc cháu chưa tỉnh dậy, hai ông cháu ta đã nhận nhau rồi!” Sở Thành Minh cười cười.
Yên Lam bất lực nhìn hai người trước mặt, lúc cô còn đang ngàn cân treo sợi tóc, bọn họ đã ông ông cháu cháu thắm thiết rồi!
“Vậy, sau này chúng ta phải làm thế nào ạ?” Yên Lam có chút chần chừ. Máu mủ ruột rà đó, nhưng cô sống hơn hai mươi năm nay mới nhận được ông, nói gì thì nói xưng hô vẫn có chút bối rối.
“Đương nhiên là nhận tổ nhận tông rồi,nha đầu này!” Sở Thành Minh vỗ tay Yên Lam, ân cần nói.
Thật là khiến Yên Lam thất vọng mà! Cô đang muốn hỏi tình hình của Tô Anh, không ngờ Sở lão gia gia lại hiểu lầm sang ý khác. Cô cũng không phải bé tấm gì, không cũng không phải nam nhi, gấp gì những chuyện như thế. Nhưng nghĩ đến Tiểu Triết, cô lại dằn lòng, không nói ra những suy nghĩ của mình.
Nghĩ thì nghĩ như vậy, Yên Lam vẫn cảm thấy thật vui vẻ. Đột nhiên hai chị em cô tìm được họ hàng thân thích của mình, sẽ không còn cảm thấy cô đơn không nơi nương tựa nữa. Bất giác, cô ngẩng đầu nhìn về người đàn ông có bộ dạng rất giống cha mình đằng kia.
“Đây là chú Thiên Võ, Tiểu Lam, là em trai của cha cháu.” Nương theo ánh nhìn của Yên Lam, Sở Thành Minh lập tức giới thiệu.
“Còn nữa, Mặc Hàm, đến đây.” Sở Thành Minh gọi Sở Mặc Hàm đến bên cạnh mình, nhìn Yên Lam nói, “Nha đầu, đây là anh trai cháu!”
“Dạ? Anh trai???” Yên Lam kinh ngạc nhìn Sở Mặc Hàm, cô thật không ngờ, Sở Mặc Hàm thế lại là anh trai cô.
“Thế nào? Kinh ngạc lắm đúng không?” Sở Mặc Hàm cười khổ nhìn Yên Lam, ngay cả anh cũng không nghĩ đến nữa là.
“Nhưng…” Yên Lam có chút chần chừ nhìn Sở Mặc Hàm, “Anh xác định là anh trai sao?” Bởi vì Sở Mặc Hàm trông còn rất trẻ, hơn nữa, cha anh ta sinh s