The Soda Pop
Hợp Đồng Tình Nhân

Hợp Đồng Tình Nhân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329822

Bình chọn: 9.00/10/982 lượt.

ớc cũng là anh làm em sợ sao? Đây là gậy ông đập lưng ông, anh đáng bị thế!”

“Ai nói anh dọa em? Anh chỉ nói kết thúc hợp đồng, anh muốn thay đổi mối quan hệ một chút chứ đâu có phải kết thúc đâu? Em nghĩ đi đâu vậy?”

“Anh lại còn nói nữa!” Yên Lam tựa vào lòng anh, giơ bàn tay lên nhẹ nhàng đấm trước ngực Cận Thế Phong.

“Được, anh không nói nữa. Vừa nhìn em khóc, anh đau lòng lắm, nhất định anh sẽ làm cho em hạnh phúc. Hứa với anh, sau này đừng rơi lệ nữa !” Nói xong, Cận Thế Phong nâng đầu Yên Lam lên, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên mắt cô, vô cùng ôn nhu mà thương tiếc.

Cận Thế Phong cứ thế lẳng lặng đứng dưới gốc cây, ôm chặt Yên Lam vào lòng.

Hiện tại đối với anh như một bức tranh ban ngày xinh đẹp, cây đẹp, con đường dưới chân cũng đẹp. Hết thảy bốn xung quanh đều lan tràn dư vị hạnh phúc, khiến lòng anh dâng lên một niềm xúc động mạnh mẽ.

Cận Thế Phong nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen nhánh mềm mượt của Yên Lam, mấy ngón tay còn không yên phận mà trêu đùa mấy lọn tóc.

“Lam Lam?” Cận Thế Phong nhẹ giọng gọi, thanh âm ôn nhu ngọt ngào, dường như e sợ gọi lớn tiếng sẽ phá vỡ mất khoảnh khắc hạnh phúc này.

“Vâng?” Yên Lam khẽ mấp máy môi, khuôn mặt càng tiến sát đến cằm Cận Thế Phong.

“Anh có thứ này cho em.”Cận Thế Phong gắt gao nắm chặt chiếc nhẫn trong tay, lòng bàn tay trở nên nóng rẫy. Đôi nhẫn này khi ghép lại có thể hợp nhất thành một, tựa như tình yêu vậy. Lần đầu tiên nhìn thấy, anh rất ưng ý liền mua về luôn, từ đó luôn mang bên mình chờ ngày trao cho cô.

“Cái gì vậy?” Nghe Cận Thế Phong nói , Yên Lam ngay lập tức ngẩng đầu lên. Vì quá gấp gáp,trán cô đập mạnh vào cái cằm kiên nghị của anh, nhất thời hai người cùng đau đến thở dốc.

“Nhìn em kìa, đoảng thật đấy. Có đau không?” Cận Thế Phong ngoài miệng trách cứ nhưng ngón tay lại diu dàng xoa nhẹ lên trán cô.

“Đau, đau lắm…” Yên Lam nhân cơ hội làm nũng.

Cận Thế Phong khẽ cười, cúi xuống hôn lên trán cô, “Thế này, hết đau chưa?”

Yên Lam tủm tỉm không nói, xấu hổ úp mặt vào ngực Cận Thế Phong. Anh lặng lẽ đeo một chiếc nhẫn vào ngón áp út xinh đẹp của cô.

Trong phút chốc, Yên Lam giật mình, quên luôn cái trán bị đau trước đấy, cười híp cả mắt. “Sao lại tặng em nhẫn thế?”

“Đáng ghét, biết rồi còn cố tình hỏi.” Cận Thế Phong cốc nhẹ đầu Yên Lam, “Là nhẫn cầu hôn chứ sao nữa!”

Yên Lam giơ bàn tay lên ngắm nghía, “Đẹp quá!”

Trên ngón áp út trắng trẻo, chiếc nhẫn khắc hoa văn hình trái tim vô cùng đẹp mắt, xung quanh chiếc nhẫn đính những hạt kim cương tinh tế. Kể cả trong trời tối vẫn có thể tỏa ra ánh sáng rực rỡ, chiếu sáng đôi mắt mang theo ý cười.

Cận Thế Phong hôn nhẹ lên môi Yên Lam, khóe miệng cong cong ý cười ngày càng đậm.

“Đúng vậy, đẹp quá!”

Cô nói chiếc nhẫn trên tay rất đẹp!

Mà trong mắt anh, đôi mắt bên dưới hàng mi cụp đang đong đầy niềm vui kia của cô còn đẹp hơn.

Đột nhiên Yên Lam nhìn thẳng vào mắt Cận Thế Phong, “Thế Phong, anh có hối hận không? Nếu sau này em già đi, em xấu xí, anh có hối hận không?” Tưởng tượng đến cảnh Cận Thế Phong sau này sẽ hối hận vì vẻ già nua xấu xí của mình, mặt Yên Lam nhăn lại như quả mướp đắng.

Anh đẹp trai tuấn tú như vậy, gia thế lại tốt, nhiều tiền, dịu dàng, có khí chất, trên mặt luôn thường trực nụ cười, rất nhiều người muốn nịnh bợ anh, cũng không ít tiểu thư nhà danh giá muốn tiếp cận làm quen với anh. Nếu sau này, anh gặp một người con gái tốt hơn cô, xinh đẹp hơn cô, mọi thứ đều tốt hơn cô, có khi nào anh sẽ không muốn cô nữa không?

“Không đâu! Dù sau này em có già đi, xấu đi, trong lòng anh, Lam Lam chính là Lam Lam, không có bất kỳ người nào khác. Anh yêu em vì em là em chứ không phải dung mạo hay gia thế. Những thứ đó anh không thiếu!” Anh khẳng định, anh vì tính cách và trái tim của cô chứ không phải vẻ bề ngoài của cô.

“Trừ phi….”

Cận Thế Phong cố ý dừng lại một chút, chăm chú nhìn Yên Lam.

“Trừ phi, trừ phi cái gì???” Yên Lam lo lắng hỏi.

“Trừ phi,có một ngày nào đó em hối hận!”

Hai người họ ở bên nhau, Lam Lam luôn lo sợ một ngày Cận Thế Phong sẽ rời khỏi mình. Xét về khía cạnh nào, anh cũng ưu tú hơn cô. Nhưng thật ra, anh đã sớm coi cô như một phần cơ thể của mình, tình yêu của cô đã ngấm sâu vào máu thịt của anh. Người lo lắng hơn phải là anh, luyến tiếc không lỡ rời xa phải là anh.

“Không, em không hối hận, anh cũng không được hối hận.” Yên Lam vội vàng đáp lại.

“Nhẫn anh đã trao cho em rồi, anh hối hận còn có ích gì chứ?” Cận Thế Phong cười.

“Tất nhiên là không làm gì được rồi. Cả đời này anh chỉ được cưới em, không, không chỉ là đời này, mà kiếp sau, sau nữa, đời đời kiếp kiếp chỉ cho phép anh cưới một mình em.” Những bất an trong lòng biến mất, giờ phút này trông cô thật bá đạo đáng yêu.

“Ôi, bảo bối của anh cũng bá đạo quá nhỉ?”

“Saovậy? Anh không thích sao?” Yên Lam nhăn mặt nhìn Cận Thế Phong.

“Không, thích chứ, sao anh lại không thích được?” Cận Thế Phong đưa tay vuốt ve hai má Yên Lam, trên mặt thản nhiên mang theo ý cười. Lời cô nói tuy có chút bướng bỉnh, nhưng lại vô cùng đáng yêu ngọt ngào, khiến anh xúc động.

“Anh không đổi ý chứ?”

“K