
có những thiết bị y khoa lạnh lẽo bên giường mới có thể chứng
thực là nó còn sống. Tiểu Triết, em nhất định phải tỉnh lại nha! Chị chỉ còn mỗi mình em là ngưòi thân duy nhất, em không thể bỏ lại chị một
mình. Yên Lam nói thầm trong lòng.
Trên đường chậm rãi trở về nhà, một dáng người mặc quần áo màu đen đang từng bước đến gần, Yên lam nheo nheo mắt lại, thận trọng nhận dạng. Dáng
người gầy gò, những đưòng nét trên khuôn mặt lạnh lùng như băng, nàng
nhận ra được. Là hắn. Chính là người đàn ông lạnh lùng mà nàng đã cứu;
lại bị nàng mắng là một tên playboy.
Dường như, đêm nay, trong lúc nàng đang uể oải đến cực điểm, người đàn ông
tính tình lạnh lùng kia, cũng chẳng còn xa cách nữa, hình như trong đôi
mắt lạnh lùng như băng của hắn, lại mang theo một chút ấm áp. Yên Lam
trong lòng uể oải, thở dài một tiếng. Đối với người đàn ông mình đã từng cứu này, kỳ thực nàng luôn luôn mang theo một sự tin tưởng không sao
nói rõ được. Không tin tưởng thì trước đây sẽ không mang hắn về nhà.
Không tin tưởng thì khi gặp lại hắn lần thứ hai trong một hoàn cảnh kỳ
dị thì sẽ phải cất lên tiếng hét chói tai.
“Yên Lam?” Sở Mặc Hàm nhẹ nhàng gọi nàng một tiếng.
Nàng run rẩy hết cả người, dừng bước, nhìn gương mặt ngũ quan tinh tế tuấn mỹ cuả hắn.
“Là anh?”
Mặc Hàm gật đầu, lạnh lùng nhìn chăm chú vào dáng vẻ thảm hại của nàng,
trên trán có một vết thương, khẽ nhíu mày, nghĩ không ra nàng đã gặp
chuyện gì, nhưng mà có thể khẳng định, nàng nhất định đã xảy ra chuyện
gì đó ngoài ý muốn. Trong ánh mắt nàng tràn đầy ý thức cảnh giác và sự
cố chấp, hơn nữa ẩn sâu trong đáy mắt còn có một chút thương tổn. Một
đôi mắt khiến cho người ta cảm thấy thương cảm.
Mặc Hàm dang rộng hai tay, từng bước từng bước hướng đến gần nàng, mặc kệ
thân bất động của Yên Lam, liền ôm chặt lấy nàng, ghì chặt gương mặt
cứng đờ của Yên Lam vào trong ngực mình, sau đó nhẹ nhàng mà nói, “Mệt lắm sao, nếu mệt thì hãy nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lúc đi.”
Yên Lam nghe thấy những lời này của hắn, nhất thời làm tan chảy toàn bộ sự
chống đỡ, nước mắt cứ như vậy lại tuôn ra, nàng không nói nên lời, cứ
dựa vào trong lòng Mặc Hàm. “Anh đưa em về nhà.” Mặc Hàm lặng lẽ thì thầm một câu, sau đó ôm chặt người con gái trong lòng, đi về phía màn đêm.
Kim Bất Hoán đã vội vã muốn đi gặp những người bên ngoài để tuyên bố kế
hoạch hợp tác của “Khải Thành” và “Kim Thị”, đồng thời, sau lưng hắn
cũng đã lén lút làm một số chuyện mờ ám.
Cận Thế Phong nghe Kỷ Tồn Viễn báo cáo, trên mặt liền lộ ra sự thông suốt và dáng vẻ tươi cười. “Như vậy còn chưa đủ, hắn còn lén lút truyền ra tin tức hai nhà chúng tôi
kết thành thông gia, Tồn Viễn, tôi muốn cậu tìm một nhà truyền thông lớn nhất âm thầm tiết lộ tin tức độc quyền, công bố tin “Khải Thành” và
“Kim Thị” kết thành thông gia. Hắn muốn ngấm ngầm mưu tính với tôi, tôi
lại muốn xem thử rốt cuộc là ai lợi hại, hắn có thể lén lút làm trò,
chúng ta cũng có thể!”
Kỷ Tồn Viễn sửng sốt “Ah…Tổng tài, có thể nói cho tôi nguyên nhân tại sao phải làm như vậy không?”
Cận Thế Phong lạnh lùng cười. “Tin tức một khi đã truyền ra sẽ có hậu quả gì? Đương nhiên toàn bộ giá cổ
phiếu sẽ tăng lên, đến lúc đó, chúng ta sẽ nói lão Kim thất hứa, không
cùng hắn ký bản hợp đồng này, hắn sẽ làm thế nào? Cuối cùng, hắn cũng
phải chán nản nhận thua với tôi.”
“Ý của tổng tài là….” Không hiểu, hoàn toàn không rõ, hiện tại Cận đại tổng tài rốt cuộc là muốn chơi trò gì???
“Cứ làm theo như vậy là được.” Cận Thế Phong nói.
“Vâng” Kỷ Tồn Viễn gật đầu, lần thứ hai ánh mắt lại tỏ vẻ muốn nói lại thôi.
“Muốn nói gì thì cứ nói, một người đàn ông nói chuyện không nên ấp a ấp úng.” Cận Thế Phong dựa lưng vào ghế, ánh mắt trực tiếp nhìn về phía trợ thủ đắc lực của hắn, Kỷ Tồn Viễn.
“Chuyện tôi muốn hỏi chính là một việc riêng…Chuyện liên quan đến học muội.” Kỷ Tồn Viễn hít sâu một hơi, nhìn sắc mặt Cận Thế Phong, nói: “Nếu như học muội nghe được tin “Khải Thành” và “Kim Thị” kết thành thông
gia, như vậy, cô ấy nên làm thế nào cho phải? Tổng tài đối với học muội
đã có sự an bài đặc biệt gì sao?”
Cận Thế Phong nhíu mày “Cậu rất quan tâm đến cô ấy?”
“Đúng vậy, dù sao cô ấy cũng là học muội của tôi, hơn nữa học muội vốn đã
chịu rất nhiều khổ cực, không dễ dàng gì mới gửi trọn tình cảm cho ngài, nếu như bây giờ lại biết được tổng tài sắp lấy người phụ nữ khác, cô ấy sẽ không chịu nổi đả kích này…” Chỉ có trời mới biết là sẽ xảy ra chuyện gì? Haiz, Kỷ Tồn Viễn có chút nhức đầu nghĩ.
Hắn tuy rằng không đồng ý với cách hành sự của Cận Thế Phong, nhưng dù nói
thế nào thì anh ta vẫn là ông chủ của hắn, công tư phải phân minh không
phải sao? Chỉ là bất quá, học muội yêu thích của hắn lại là người kẹt ở
giữa, điều này khiến hắn cảm thấy rất khó xử, không muốn nhìn thấy dáng
vẻ sầu não của Yên Lam, nhưng cũng không muốn xen vào chuyện riêng của
ông chủ, haiz, thật là khó cả đôi đường.
“Cậu thích cô ấy, phải không?”
Nghe vậy, Kỷ Tồn Viễn sửng sốt, trong nháy mắt trở nên câm nín, nhìn Cận Thế Phong không thốt nên lời.
“Xem ra đúng là cậu