
Cám ơn... Cám ơn quản lí!” Cô ánh mắt cảm kích, nội tâm kích động không thôi.
Cầm phong bì dày cộp ra khỏi văn phòng, nghĩ đến tiền thuê nhà cùng học
phí đều trả được, Hách Linh Nhi hưng phấn đi tới, toàn thân bay bổng giống như
bước trên đám mây, bởi vì đắm chìm trong vui sướng, không may đụng vào người
đối diện đang đi tới, làm cô ngã ra đằng sau.
“Thật xin lỗi! Tổng giám đốc, tôi không cố ý!” Cô vội vàng xoay người xin lỗi,
người ta gọi cô ấy là “Nữ tu la” Lý Tuyết Lôi, là nhân viên cao cấp nhất trong
đám đàn ông, là người phụ nữ tài năng nữ tính duy nhất. Mọi người trong công ty
đều kính sợ vị băng sơn mỹ nhân này ba phần. Trời sinh kiêu ngạo, vẻ ngoài xinh
đẹp, hơn nữa cô du học lấy bằng ở Mĩ, cùng với sự khôn khéo giỏi giang và năng
lực làm việc khiến cô lên tới chức vụ tổng giám đốc “Dưới một người, trên vạn
người” đem nhân viên chủ quản là đàn ông toàn bộ dẫm nát dưới chân mặc cho cô
ra lệnh.
Nghe nói chủ tịch luôn bận rộn cả trong và ngoài nước, dây chuyền xí nghiệp
trên trăm nhà. Bởi vậy công ty này hoàn toàn giao cho tổng giám đốc xử lý, cho
nên Lý Tuyết Lôi chẳng khác gì với người nắm quyền sinh sát công nhân.
Cô nhìn từ trên xuống dưới ngắm Hách Linh Nhi một cái, cuối cùng ánh mắt dừng
trên phong bì ở tay Hách Linh Nhi.
“Cô mới từ phòng Trần quản lí đi ra?”
“Vâng... Đúng vậy.”
“Phong bì này là gì?”
“Dạ, cái này? Đây là... tiền Trần quản lí cho tôi mượn.” Vừa ra khỏi cửa, cô
tựa hồ nói không nên lời, công ty luôn luôn kiêng dè cấp trên cùng nhân viên
dính líu tới tiền bạc, nhưng mà... Cô thật sự không muốn nói dối. Ngoài dự đoán
của cô, tổng giám đốc cũng không nói gì, chỉ cười nhẹ.
“Cô vẫn là học sinh, dựa vào tiền kiếm để trả tiền nhà và tiền học phí, phải
không?”
Hách Linh Nhi gật đầu mạnh, bổ sung: “Còn phải gửi tiền cấp dưỡng dì nuôi tôi
lớn lên, bởi vì Trần quản lí đồng tình tôi tiền không đủ dùng, cho nên mới cho
tôi vay tiền, tôi... nhất định sẽ mau chóng trả lại cho anh ấy.” Tổng giám đốc
thật là lợi hại! Cư nhiên đoán một cái liền đoán trúng tình cảnh của cô.
Lý Tuyết Lôi thản nhiên nhìn cô cười ra tiếng.
“Cô gái đáng thương.” Cô không nói thêm lời nào liền hướng văn phòng đi tới.
Hách Linh Nhi nhìn bóng lưng tổng giám đốc rời đi, suy nghĩ về lời cô ấy mới
nói, giọng điệu thương hại, vì sao cô lại cảm thấy tổng giám đốc nói cô gái
đáng thương thì chứa đựng một chút châm biếm và huyền bí, tựa hồ có ý khác.
Sớm tinh mơ, điện thoại làm Linh Nhi từ trong mộng tỉnh lại. Phía bên kia
truyền đến tiếng khóc nức nở của dì, em trai họ (biểu đệ) của cô tối hôm kia xảy ra tai nạn xe, dì khóc muốn cô
đuổi kịp chuyến xe lửa buổi sáng trở về. Sáng sớm, Hách Linh Nhi ngay cả xin
phép công ty cũng không kịp liền đi xe lửa quay về Bình Đông, đi vào phòng
bệnh, vừa hay nhìn thấy dì đã khóc không thành hình người.
“Dì...”
Dì vừa nhìn thấy cô đến, lập tức ôm cô khóc càng thêm đau lòng.
“Linh Nhi a, cháu, cháu đã về”
Nước mắt dì cùng tiếng kêu khóc làm lòng của cô đau, nước mắt chảy xuống hai
má, nhìn về phía dượng đứng một bên, lo lắng hỏi:
“Em hiện tại thế nào?”
“Đã muốn vượt qua thời kì nguy hiểm, nhưng vẫn cần ở lại phòng bệnh quan sát
một, hai ngày.”
“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
“Còn không phải do đua xe! Răn đe nó bao nhiêu lần cứ không nghe, hiện tại đụng
làm gãy xương đùi, nếu không mổ liền sẽ tàn phế cả đời!” Dượng thương tâm lắc
đầu thở dài.
“Mổ? Cái kia... hết bao nhiêu tiền?” Cô biết không phải là con số nhỏ.
“Này... Cháu không cần lo lắng.”
“Nhưng mà –”Lúc này dì ngắt lời cô. “Linh Nhi, cháu ngồi xe cả một ngày chắc đã
mệt chết, không bằng trước hết về với em gái họ của cháu rồi nói sau. Nơi này
đã có dì và dượng cháu là được.”
Nhìn vẻ mặt dì tiều tụy mệt mỏi, giọng nói hiền lành ôn nhu khác thường, dù sao
cũng là người làm cha mẹ, phát sinh sự tình này, khiến cô nhìn thấy một mặt yếu
ớt của dì và dượng. Cho dù trước đây bọn họ đối với cô luôn vênh mặt, hất hàm
sai khiến, thậm chí làm khó dễ không tốt. Nhưng dù sao cũng là người thân, từ
sau khi cha mẹ qua đời, bọn họ chính là người thân duy nhất của cô.
“Dì, em nhất định không có việc gì, hai người nên bớt lo lắng, đừng làm cho
mình vất vả!” Linh Nhi cố nén nước mắt an ủi bọn họ.
“Bé ngoan, đi về trước đi.” Dì nắm chặt tay cô thúc giục.
Hách Linh Nhi gật đầu, mang theo em gái họ (biểu muội) rời đi, thuận đường gọi điện thoại xin phép công ty
nghỉ ba ngày. Vào thời điểm đặc biệt này, cô nhất định phải phấn chấn tinh thần
tận lực giúp dì, mọi người đồng cảm nhận thật tốt, cô không khỏi vui mừng.
Hôm sau tỉnh dậy, trong phòng khách chật kín người, Hách Linh Nhi giật mình
ngồi xuống, trừ dì và dượng ra còn những người khác cô không biết.
“Cháu tỉnh ngủ nha, có ngủ đủ giấc không?” Dượng hiền lành thân thiết hỏi.
“Đến, ngồi vào bên cạnh dì.” Dì thân thiết kêu. Hách Linh Nhi thuận theo đi đến
bên dì, đối với ba người chú và bác gái xa lạ nhìn chằm chằm mình, cảm thấy
không được tự nhiên.
“Cháu là cháu gái của tôi tên Linh Nhi, năm nay mới mười tám tuổi, bộ dạng