
nhà lớn và đi xe hơi cao cấp giống phu nhân, chỉ là – phải xem cô có năng
lực này hay không.”
“Tốt như vậy? Là công việc gì?” Hai mắt mở to tràn đầy chờ mong.
“Trợ lý riêng, thuộc loại phục vụ riêng cho cá nhân.”
“Trợ lý riêng giống thư ký?”
“Không khác lắm.”
“Nhưng thư ký đều phải thông minh, phản ứng lại nhanh, mà tôi ngốc như vậy...
được không?”
“Cũng không phải ông chủ nào cũng đều cần thư ký thông minh, thư ký săn sóc ôn
nhu cũng rất được hoan nghênh, mà cô, vừa vặn là thuộc loại này.”
“Thật vậy chăng?”
“Yên tâm, cô có thể đảm nhiệm. Vậy có muốn hay không?”
“Muốn!” cô vội vàng gật đầu.
“Xác định?”
“Tôi xác định, xin cô cho tôi cơ hội! Tôi nhất định sẽ cố gắng làm.”
Lý Tuyết Lôi trong mắt lộ ra biến hoá kỳ lạ khó lường. Thật sự là cô gái ngây
thơ ở nông thôn, đừng hối hận sao lại như vậy, “Đợi lát nữa tan việc, ở bãi đỗ
xe chờ tôi.”
“Hôm nay? Tôi... quần áo của tôi không thích hợp, hay là chờ tôi đi về thay
quần áo...”
“Không cần, tôi sẽ giúp cô chuẩn bị, đúng giờ ở bãi đỗ xe chờ, không thể muộn.”
Lý Tuyết Lôi ra lệnh độc đoán không cho cô có cơ hội bàn bạc, cô ta không nói
thêm gì liền rời khỏi nhà kho. Chỉ bỏ lại Hách Linh Nhi vui sướng, vẫn không
thể tin được. Trong cái chết vẫn có đường sống*... Cô thật sự có thể “sống”
sao?
(*Nguyên văn: Tuyệt xứ phùng sinh
– nếu sai mong các bạn sửa giùm)
“Phỏng vấn nhất định phải
mặc như vậy?”
“Phải!”
Hách Linh Nhi kinh ngạc ngượng ngùng nhìn bản thân trong gương, quả thật giống
như cả người đều thay đổi, mái tóc uống cong, son môi tươi tắn, cùng với váy bó
sát người, ngay cả cô cũng nhìn không ra bản thân!
“Xem ra tôi không nhìn nhầm.” Lý Tuyết Lôi vừa lòng thưởng thức kiệt tác của
mình, cô gái nhỏ này trải qua bàn tay của cô, coi như tạm được.
“Mặc như vậy... có thể
chứ?” Cô bất an hỏi, hai tay che đậy bộ ngực bị đè ép mà lộ ra.
“Sao thế? Có vấn đề à?”
“Hình như quá lộ liễu...” Ngại ngùng chỉ vào bộ ngực, quần áo bó sát trên người
lộ ra đường cong của bầu vú làm cho người ta nghĩ đến cặp nhũ, giấu không được
dáng vẻ xinh đẹp động lòng người, váy ngắn dài chưa tới đầu ngối làm lộ ra cặp
chân thon thả cân đối. Đối với cô vốn thẹn thùng bảo thủ mà nói, mặc như vậy thật
sự quá lộ liễu.
“Nếu muốn có được việc, tất nhiên có rất nhiều người cạnh tranh, muốn giành cơ
hội này, ngoại hình cũng là thủ đoạn để người chú ý, nếu không cô đi với một
thân ăn mặc bình thường, ông chủ nào muốn dùng cô? Trừ phi – cô nghĩ muốn bỏ đi?”
“Không! Tôi... Tôi nhất định phải giành lấy công việc này này.”
“Như vậy mới đúng.” Lý Tuyết Lôi nâng cằm cô lên mỉm cười trấn an: “Khi phỏng
vấn nhớ rõ phải mỉm cười như thế này, nghe theo lời của bọn họ mà làm. Đừng
giống như một người nhà quê sợ này sợ nọ, hiểu không?”
Cô ngoan ngoãn mà gật đầu, đem lời nói của Lý Tuyết Lôi ghi nhớ trong lòng.
“Cô gái ngoan.” Cô ta khẽ vuốt đầu cô, lộ ra nụ cười hài lòng.
Các cô đi vào một toà cao ốc, thoạt nhìn như là một công ty, một người đàn ông
dẫn các cô đến phòng khách quý, chỉ thấy người đàn ông kia cùng Lý Tuyết Lôi
chào hỏi một phen, liền hướng Hách Linh Nhi mỉm cười nói: “Hách tiểu thư, xin
mới đi theo tôi.”
Cô ngượng ngùng băn khoăn mà nhìn Lý Tuyết Lôi.
“Đi với anh ta đi, cô gái ngoan, tôi sẽ ở đây chờ cô.”
Liền kiềm chế căng thẳng trong lòng, cô đi theo người đàn ông kia lên tầng cao
nhất, bước vào một gian phòng 30 mét vuông*, tầm mắt nhìn bốn phía đều thấy phụ
nữ xinh đẹp, ước chừng hơn 20 người, đều ăn mặc trang điểm xinh đẹp giống cô,
xinh đẹp, quyến rũ, tao nhã, đủ loại xinh đẹp nào cũng có, làm cô trố mắt há
mồm.
(*Nguyên văn: 三十坪大的 – 30 bình đại)
Đến phỏng vấn tất cả đều là những người xinh đẹp, trừ bỏ ở khuôn mặt xinh đẹp
ra, dáng người lại là hạng nhất, trái lại chính cô thật sự là nhìn bình thường
đến đáng thương, lòng tự tin của cô không khỏi mất bình tĩnh. Nhưng người khác
cũng không cho rằng cô nhìn bình thường, làn da của Hách Linh Nhi vô cùng mịn
màng tỉ mỉ, mặc dù không nhìn ra đường cong dáng người, nhưng cũng hoạt bát
đáng yêu, làm người ta ghen tỵ nhất chính là độ tuổi của cô, độ tuổi toả ra sự
quyến rũ ngây thơ không dính bụi trần. Ở giữa những đoá hoa xinh đẹp chờ người
hái, cô như là nụ hoa chưa nở toả ra hương thơm tinh khiết.
Hách Linh Nhi bị dẫn tới một vị trí trong đó, cùng mọi người song song ngồi
chờ. Một cô gái tiến vào, nhìn mọi người xung quanh ở chỗ này, liền cung kính
tuyên bố qua loa:
“Mời các tiểu thư đến phòng bên cạnh để kiểm tra sức khoẻ.” Những lời này lập
tức đưa tới tiếng lẩm bẩm trách mắng. Kiểm tra sức khoẻ? Vẻ mặt Hách Linh Nhi
mờ mịt, chưa từng nghe qua người ta khi phỏng vấn muốn kiểm tra sức khoẻ, cũng
nghe được tiếng những cô gái khác vui đùa.
“Kiểm tra sức khoẻ? Lại muốn chơi loại này!”
“Sợ chúng tôi có ‘bệnh’ đi!”
“Không, chắc là muốn kiểm tra chúng ta có chặt hay không, có đủ co dãn hay
không?”
Những tiếng cười mờ ám vang lên, Hách Linh Nhi nghe không hiểu ra sao, vì sao
cô nghe không hiểu nói lời các cô ấ