
Trong tiệc cưới, An Hinh
cố tình lờ đi màn ném hoa cưới của cô dâu. Nghi lễ vừa kết thúc, cô liền kéo
ngay phù dâu Vân Hạ Sơ chạy vào phòng hoa chúc của mình rồi dúi vào tay Vân Hạ
Sơ một bó hoa rất đẹp. Mở to mắt, An Hinh tỏ rõ vẻ đắc ý: “Nhìn nhé, tớ đã
truyền tải lời chúc của tớ đến cậu rồi. Cậu mau mà lấy chồng đi thôi.”
Vân Hạ Sơ chưa biết nói sao thì An Hinh lại nghiêm mặt, nói tiếp: “Nhưng nhớ là
không được lấy gã hãm tài Triệu Chí Hàm đâu đấy.”
Nhìn bó hoa màu hồng phấn bị dúi vào tay, Vân Hạ Sơ bối rối.
Tề Đại Dương gõ cửa rồi thò đầu vào, đôi mắt sáng ngời, cười rất tươi: “Bà xã,
em thay quần áo xong chưa? Chuẩn bị phải đi chúc rượu mọi người đó nhé.”
“Vâng! Em xong ngay đây, anh đợi một chút.” An Hinh đáp lời chú rể, Vân Hạ Sơ
vội đặt bó hoa sang một bên, lấy hộ An Hinh chiếc áo dài để thợ trang điểm
nhanh nhẹn tô điểm, chỉnh trang lại đầu tóc cho cô.
An Hinh khoác tay Tề Đại Dương, giữa tiếng vỗ tay và lời chúc mừng của mọi
người, nụ cười rạng ngời hạnh phúc, thỉnh thoảng cô lại quay đầu sang nói nhỏ
với Vân Hạ Sơ: “Lấy chồng đi! Cậu sẽ cảm thấy vô cùng hạnh phúc đấy!”
“Ừ! Hạnh phúc là tuyệt rồi!” Vân Hạ Sơ hùa theo, trong lòng bỗng dấy lên cảm
giác trống rỗng. Cô nàng An Hinh này mấy năm vừa rồi mải mê với công việc, quên
hết cả người thân, họ hàng, ai mà nhắc đến chuyện lấy chồng là lắc đầu quầy
quậy. Ba mươi hai tuổi mới gặp được anh chàng Tề Đại Dương đã vội quay ngoắt
một trăm tám mươi độ.
An Hinh là sếp của Vân Hạ Sơ, tổng giám đốc kiêm giám đốc điều hành của Công ty
trang sức Ân Y. Cô là người phụ nữ nổi tiếng và thành công trong lĩnh vực kinh
doanh trang sức, bởi chỉ trong vòng mấy năm ngắn ngủi cô đã dẫn dắt Ân Y trở
thành một đối thủ cạnh tranh đáng gờm trong ngành trang sức.
Sau khi hôn lễ kết thúc, An Hinh và Tề Đại Dương lập tức lên đường đi hưởng
tuần trăng mật ở Provence thuộc miền đông nam nước Pháp. Đôi mắt An Hinh lúc
nào cũng lấp lánh rạng ngời...
Trước cổng khách sạn, Vân Hạ Sơ đứng chơ vơ một mình giữa đám đông. Sau khi tạm
biệt đôi vợ chồng trẻ đang rạng ngời hạnh phúc đó, cô muốn quay về đại lý của
công ty để kiểm tra tình hình tiêu thụ sản phẩm trong thời gian gần đây. Cúi
xuống nhìn bó hoa hồng trong tay, cô lưỡng lự một lát khi nhớ đến câu nói chân
thành của An Hinh: “Tớ đã truyền tải lời chúc của tớ đến cậu rồi đó”, cô thấy
không nỡ lòng tặng bó hoa cho hai cô bé đang rất muốn xin đứng bên cạnh.
Cảnh Thần đứng ở bậc dưới của thang máy, đối diện với anh là một cô gái có
gương mặt thanh tú. Cô đang ôm một bó hoa hồng bó tròn có kết nơ vàng, mười
ngón tay thon dài, chiếc váy len màu kem dài đến đầu gối đơn giản, gọn gàng đi
kèm với đôi bốt màu cà phê nhạt, tóc mai được kẹp gọn sang một bên bằng chiếc
kẹp tóc hình chiếc lá, nhìn rất trang nhã.
Cảnh Thần nở một nụ cười, nghiêng đầu nói với cậu bạn đồng nghiệp: “Nhìn kìa,
cô nàng cầm bó hoa đó đang độc thân đấy!”
Cậu bạn lộ rõ vẻ sửng sốt: “Hả! Cậu quen cô ấy
à?” “No! Cậu không thấy cô nàng vừa lấy được bó hoa cô dâu ở một đám cưới nào
đó sao? Xem ra có vẻ cô nàng cũng muốn lấy chồng lắm rồi.” Cảnh Thần cười ranh
mãnh.
“Trông cũng xinh xắn đó nhỉ, chỉ có điều cũng không có gì nổi bật. Sao, cậu
rung động rồi à?” Cậu bạn tinh nghịch trêu.
Cảnh Thần cười lắc đầu, nhìn theo chiếc bóng nhỏ nhắn của cô gái lạ, mái tóc
đen dài buông xõa trên bờ vai, nhìn như một chùm hoa ngải tiên nở trong những
ngày đầu hạ. Ngay cả hương thơm cũng rất nhẹ nhàng, đó tuyệt nhiên không phải
là cô gái có thể khiến đàn ông yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Nghe thấy tiếng cười từ đằng sau, Vân Hạ Sơ vô tình quay đầu lại nhìn, ở phía
sát với cô, có anh chàng đội một chiếc mũ lưỡi trai, vóc dáng rất chuẩn.
Lúc Đào Đào về đến nhà đã là một giờ sáng. Vân Hạ Sơ không ngủ được, cô đang
vào xem các sản phẩm mới dành cho mùa thu, được đăng tải trên trang web của
Swarovski. Bó hoa hồng màu hồng phấn âm thầm nở rộ trong chiếc lọ cổ rộng đựng
đầy nước trong veo.
“Làm gì vậy, đêm hôm khuya khoắt không ngủ mà lên mạng tìm giai à?” Đào Đào
giọng uể oải. Cô tựa lưng vào cửa phòng mắt nhắm hờ, mái tóc xoăn buông trên
khuôn mặt trái xoan xinh xắn như chùm tảo biển um tùm bao bọc một phiến đá xinh
xắn. Thấp thoáng bên dưới chiếc váy hai dây là vòng ngực đầy đặn, đầy bí ẩn...
Vân Hạ Sơ nói: “Hôm nay bà Vương tầng ba phàn nàn rằng đêm hôm khuya khoắt mà
thường xuyên có cô nàng trang điểm diêm dúa mò về phía cầu thang nhà mình,
không biết cô ta làm nghề gì, chắc không phải là người đoan trang.”
Đào Đào liền phá lên cười thích thú.
Giang Đào Đào và Vân Hạ Sơ là đôi bạn thân sống chung với nhau. Hai cô nàng mua
chung một căn hộ cũ có ba phòng ngủ ở phía bắc vành đai bốn này. Từ lúc vay
tiền ngân hàng, sang tên sổ đỏ cho đến khi sửa sang xong xuôi thiết kế bên
trong ngôi nhà mất tất cả ba tháng. Hai cô gái này đã chững chạc nhưng vẫn chưa
kết hôn. Riêng Đào Đào chỉ cần cô thích thì số anh chàng muốn cầu hôn cô có thể
xếp thành một hàng dài từ đường cao tốc Bát Đạt Lĩnh đến tận chân Vạn Lý Trường
Thành.
Còn V