
ỗi chua xót trong đáy
mắt, “Ôn Hành Viễn có thể cho em, anh mong cũng không được, quý trọng
anh ta nhé, sớm về thành phố A đi.” Si Nhan ngồi trên bậc thang bên
ngoài bãi đỗ xe, nghĩ đến lời Hàn Nặc nói, một giọt nước mắt lại nhỏ
xuống.
Trái tim cô thay đổi rồi, cô thích Ôn Hành Viễn. Nhưng anh ta, vẫn cố chấp sống trong hồi ức đã qua. Nhất thời, cô cảm
thấy sự tuyệt tình của mình không thể tha thứ được. Hai tay che mặt, cô
khóc nấc lên thành tiếng.
Ôn Hành Viễn nhìn đồng hồ đếm từng giây trôi qua, đến khi quá chín rưỡi mà Si Nhan vẫn chưa quay lại. Đột nhiên anh có chút hoảng hốt, vội nhảy xuống xe, đi nhanh về phía
đại sảnh sân bay, từ xa đã nhìn thấy một bóng dáng ngồi trên bậc thang.
“Tiểu Nhan?” Gọi một tiếng, thấy cô giật mình, anh vội vàng bước đến, thấp
giọng quát cô, “Ngồi đây làm gì? Vừa đỡ sốt lại ở đây hứng gió, em có
muốn khỏi hay không?”
Si Nhan lau mắt, không nói gì mà đứng lên đi qua anh.
“Si Nhan?” Ôn Hành Viễn cố nén cơn tức, nhìn bóng lưng cô và gọi. Cô không
có phản ứng gì, cứ cắm đầu bước về phía trước, sau đó bắt taxi.
Quả thực Ôn Hành Viễn đã giận sôi lên, nắm chặt tay đứng yên như hóa đá.
Đến khi bình tĩnh lại, anh gọi điện cho cô, chuông đổ hai hồi thì cô bắt máy, “Em về nhà, có chuyện gì thì về hẵn nói.”
Lúc trở về nhà, trong phòng tối om. Si Nhan không bật đèn, ôm đầu gối ngồi trên salon. Ôn Hành Viễn tiện tay ném chìa khóa sang một bên, ngồi vào chiếc ghế salon đơn, im lặng.
Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ
có tiếng hít thở của hai người. Si Nhan cầm di động lên, nương theo ánh
sáng trên điện thoại, Ôn Hành Viễn nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô.
Trong lòng anh vô cùng buồn bực, cơn tức vọt thẳng lên đầu.
Mở tin nhắn trong điện thoại ra, Si Nhan đưa cho anh, “Không phải muốn gạt anh, chỉ là chưa nghĩ ra xem nên mở miệng thế nào cho anh khỏi tức
thôi.”, nói xong liền xoay người vào phòng.
“Tới trấn
Đại Nghiên, gọi là đi làm việc, thật ra là muốn xem nơi em và anh ta
sống như thế nào. Sau khi đến mới phát hiện ra, nơi này thật sự rất đẹp. Anh ta đúng, đã đưa em đến đúng nơi. Mến nhau bốn năm, anh không biết
em thích nơi này. Thì ra, anh ta hiểu em hơn anh. Ngồi ở chỗ đối diện
‘Như đã từng quen biết’, nhìn bóng dáng bận rộn nhưng vui vẻ của em,
trái tim anh, vô cùng đau đớn. Gặp lại ở ‘Tỵ Phong Đường’, em mỉm cười
chào anh, bình tĩnh chúc anh lên đường bình an, anh đã rõ ràng rồi. Tình yêu của em, anh đã đánh mất. Hơn nữa, cũng không tìm lại được. Nhưng,
chỉ cần em hạnh phúc, không có gì là anh không buông được. Ôn Hành Viễn
có thể nói là người đàn ông hô mưa gọi gió trong giới bất động sản, nói
thật, anh không thích anh ta, nhưng không thể không khâm phục anh ta.
Nếu đổi lại là anh, mười năm quá dài, anh nghĩ, anh không đợi nổi. Nhan
Nhan, đừng cố chấp nữa, theo anh ta về thành phố A đi, một mình lăn lộn ở bên ngoài, ốm đau gì cũng không có ai bên cạnh, dễ làm người khác lo
lắm. Anh đi đây, gặp lại ở thành phố A, chúng ta sẽ là…bạn bè.”
Đèn màn hình điện thoại tối đi. Ôn Hành Viễn ngồi trên salon, trong lòng
tồn tại đủ thứ cảm giác. Từ lúc nào anh trở nên thiếu kiên nhẫn như vậy? Đêm đó cô kể chuyện về Hàn Nặc qua điện thoại, anh cũng không chịu được mà buông một câu nặng nề, sao hôm nay lại không kiềm chế được chứ? Thế
mà trong lúc chưa rõ tình hình ra sao thì anh đã mắng cô.
Ảo não vò vò tóc, anh đứng dậy, gõ cửa phòng Si Nhan, “Tiểu Nhan?”
Bên trong không có âm thanh gì, nhưng Ôn Hành Viễn biết cô chưa hề ngủ nên đẩy thử cửa ra, cửa không khóa.
Ngồi cạnh giường, kéo chăn lên người cô, cúi xuống hôn lên má cô, anh nhẹ giọng xin lỗi, “Xin lỗi, bảo bối à.”
Si Nhan khóc, nhưng, một câu cũng không nói.
Ôn Hành Viễn thở dài, nằm xuống cạnh cô rồi kéo cô vào lòng, vỗ nhè nhẹ,
cho đến khi cô ngủ thiếp đi anh mới thì thào nói: “Anh cũng muốn rộng
lượng một chút, nhưng Tiểu Nhan à, yêu, vốn rất ích kỷ. Anh xin lỗi, xin lỗi em…” Lúc Ôn Hành Viễn tỉnh ngủ thì Si Nhan cũng không còn ở nhà nữa, chỉ để lại một tờ giấy trên bàn ăn:
Em đi làm, trưa không cần đến đâu, dự án đang vào guồng, em ăn ở chỗ làm.
Ôn Hành Viễn cầm tờ giấy của cô, trong lòng vô cùng hỗn độn. Biết Si Nhan muốn che giấu anh, dù anh có chân thành xin lỗi đi nữa, nhưng tiếng chỉ trích lạnh lùng đã khiến cô tổn thương. Nghĩ ngợi một lúc, anh gửi cho cô một tin nhắn:
“Có mang thuốc đi không? Đến trưa nhớ phải uống đấy, thế thì mới khỏi ốm được.”
Đợi mãi lâu, Si Nhan mới nhắn tin lại, “Em biết rồi.”
Nhìn chằm chằm vào ba chữ trên màn hình điện thoại, lồng ngực anh hơi nhói lên. Muốn gọi điện cho cô nhưng lại sợ cô không tiện nghe trong giờ làm việc, nhất là trong tình cảnh hai người lúc này, anh không muốn ép cô tha thứ. Đặt di động xuống, anh đi tắm rồi ở lại nhà xử lý văn kiện.
Nhớ lại lần rời khỏi trấn Đại Nghiên, gần như sáng nào anh cũng gửi tin nhắn cho cô, nhìn những câu làm nũng, hiệu quả công việc tốt hơn hẳn. Có một lần, bởi quá kích động, anh còn làm sai tài liệu. Nhưng sáng nay, Ôn Hành Viễn hết sức buồn bực, không ngừng nhìn vào không trung, cảm thấy buổi sáng này quá