Snack's 1967
Hứa Với Ai Vĩnh Viễn Sánh Cùng Trời Cuối Đất

Hứa Với Ai Vĩnh Viễn Sánh Cùng Trời Cuối Đất

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325421

Bình chọn: 7.5.00/10/542 lượt.

m giờ tối, Si Hạ lái xe tới đón cô. Ba năm không gặp, lúc hai anh em vừa thấy nhau, suýt nữa Si Nhan bật khóc.

“Con bé ngốc này, cuối cùng cũng biết về nhà rồi.” Si Hạ đón lấy túi xách trong tay cô, ôm cô lên xe.

“Anh mới về mà, sao không nghỉ ngơi một chút rồi mai hẵng đến, em cũng có chạy đâu nào.” Để anh cài dây an toàn cho mình xong, cô mới nghẹn ngào hỏi.

Si Hạ cưng chiều véo mũi cô một cái, “Không phải là vì nhớ em à, sao lại gầy thế này?”

“Giảm béo mà.” Cô cười một cách trẻ con, sau đó lại chu miệng, “Anh cũng gầy đi nhiều đấy, nhưng mà có vẻ rắn chắc hơn ý.”

“Có phải phong thái vẫn như cũ?” Si Hạ nghiêng đầu cười khẽ, vẻ nuông chiều này thật khó diễn tả hết.

“Đúng vậy, cục phó Si.” Nhìn khuôn mặt góc cạnh của Si Hạ, cô cười, khẽ tựa đầu vào vai anh trai, tận hưởng cảm giác ấm áp đã lâu không có.

Dọc đường đi, hai anh em cười nói không dứt, chẳng mấy chốc đã tới khu nhà nơi Si Hạ ở.

Si Hạ sống một mình, căn hộ rộng một trăm mét vuông chia làm bốn phòng và hai phòng nhỏ khác. Phòng ốc được dọn dẹp rất gọn gàng, ngăn nắp. Bài trí ở căn phòng khách hết sức đơn giản, lại tao nhã. Bức tường trắng được ốp thêm gỗ, sàn nhà cũng bằng gỗ, khiến người ta được thể nghiệm cái phồn hoa trong sự tĩnh lặng, mơ hồ tản ra ý vị thanh nhã.

Si Nhan thay giày vào nhà, nhìn một vòng quanh bốn phía rồi nhàn nhã ngồi xuống thảm trước ghế salon và bấm điều khiền, “Em còn tưởng anh là đồ cổ hủ hết thuốc chữa cơ đấy. Màu sắc kiểu này đúng là rất hợp với anh.”

“Bởi vì Tiểu Nhan của chúng ta thường xuyên giám sát, đâu dám cổ hủ.” Si Hạ thay quần áo ở nhà xong đi ra, trên mặt đầy ý cười.

“Biết em nghĩ thế nào mới thiết kế thế này không?” Si Nhan kéo anh ngồi xuống, khẽ đặt cằm lên vai anh, “Lúc vừa đến trấn Đại Nghiên, em đã rất thích những chỗ có nhà gỗ nhỏ, thơm mát phong vị cổ xưa, giản dị không khoa trương, làm cho người ta có cảm giác thư thái, thoải mái. Cho nên, lúc thiết kế chỗ này cho anh, em đã quyết định chọn gỗ làm vật liệu chính.”

“Hành Viễn nói, thiết kế của em luôn rất giản tiện, không mù quáng chạy theo trào lưu, đến lúc thấy được thì anh mới tin thật. Con mắt thiết kế đúng là không tầm thường.” Ôm vai cô, Si Nhan thật lòng khen ngợi.

Trước kia luôn coi cô như một đứa trẻ, đến khi tận mắt nhìn thấy tác phẩm thiết kế của cô, anh mới biết rằng cô em gái mình được thiên phú và cố gắng rất nhiều ở phương diện này. Chút khả năng thưởng thức cái đẹp sẵn có khiến anh nhìn cô em gái này với con mắt khác xưa, xen lẫn chút vui mừng.

“Người ta cũng phải có một tẹo tài chứ, riêng cái này thì không thể xem thường em được.” Si Nhan nhăn khuôn mặt nhỏ lại, như thể hơi hậm hực.

“Đúng, đúng, Tiểu Nhan là giỏi nhất. Xem ra Hành Viễn hiểu em rõ nhất, nhỉ?” Si Hạ trìu mến vuốt tóc cô, trong câu nói rõ ràng có hàm ý khác.

“Nói cái gì vậy, nghe chả hiểu gì cả…” Ôm cổ Si Hạ, cô chơi xấu.

“Em ý…Được rồi, không nói nữa, vào xem phòng của em một cái đi.” Si Hạ nhớ cô nàng hay oán thán vì cửa sổ nhỏ, cho nên sau khi mua chỗ này đã cố ý giữ lại khung cửa sổ sát đất cho cô.

“Phòng của em?” Si Nhan kinh ngạc, hoàn toàn không biết Si Hạ lại cho cô một phòng, lúc thiết kế anh cũng chưa từng nói.

“Là Hành Viễn bố trí đấy…”

Công việc của Si Hạ rất bề bộn, ngày nào cũng có cuộc họp. Biết Si Nhan hay

ăn uống tạm bợ, mỗi buổi sáng anh đều dành chút thời gian, gọi cô em gái còn đang mơ màng ngủ ra ăn sáng cùng rồi mới ra khỏi nhà. Đến tối, anh

thường không nhận lời đi xã giao mà cố gắng về nhà ăn cơm với cô.

Ban ngày anh đi làm, Si Nhan ở nhà một mình, có lúc nghe nhạc, xem một đĩa

phim, lúc nhàm chán lại đưa Cầu Cầu ra công viên trung tâm tản bộ, tùy

hứng vào ngồi trong một quán cà phê nào đó. Nói chung, cuộc sống của cô

khá nhàn rỗi nhưng cũng chẳng mấy thư thái.

Cô cố ý tắt di động, không biết có phải vì sợ người nào đó gọi đến hay không, có

lúc không nhịn được lại muốn mở máy, lại nghĩ đến chuyện anh có thể gọi

tới, nghĩ đi nghĩ lại, không biết bật máy lên lên xuống xuống bao nhiều

lần, cực kỳ mâu thuẫn. Có một lần Ôn Hành Viễn gửi tin nhắn đến, chính

là vào đêm hôm anh về, chỉ nói với cô rằng anh đã về đến nhà, không thừa chữ nào. Có hai lần anh gọi điện cho Si Hạ, hình như hai người đang bàn công việc, dáng vẻ rất nghiêm túc, vốn tưởng anh sẽ bảo cô ra nghe điện thoại, nhưng không hề.

Trong bữa cơm hôm ấy, cô cảm

thấy Ôn Hành Viễn có gì đó là lạ. Mà phản ứng khi đi của anh cũng không

bình thường, đổi lại là trước kia, ắt là sẽ gọi đến ba cuộc điện thoại

rồi, còn lần này, một cuộc cũng không. Dường như anh đã lẳng lặng biến

mất khỏi thế giới của cô, rồi chợt khiến cuộc sống êm ả của Si Nhan thêm chút phiền muộn. Vừa nghĩ đến nụ hôn của anh trước lúc cô xuống xe, cô

lại càng không đủ dũng cảm để gọi cho anh.

Đó là lần

đầu tiên anh hôn cô, nói đúng ra là nụ hôn khi anh hoàn toàn tỉnh táo.

Cô tự trấn an mình, rằng đừng nghĩ đến nữa, nhưng không thể nào trốn

tránh được ánh mắt nóng rực của anh.

“Em còn định trốn tránh đến khi nào?” Qua một hồi trầm mặc, anh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, thấp giọng hỏi.