Disneyland 1972 Love the old s
Hứa Với Ai Vĩnh Viễn Sánh Cùng Trời Đất

Hứa Với Ai Vĩnh Viễn Sánh Cùng Trời Đất

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324014

Bình chọn: 9.5.00/10/401 lượt.

sự rất bất lực, yếu đuối, lại đượm đầy vẻ tuyệt vọng cô liêu.

Chẳng bao lâu sau, cô cũng dùng tư thế đó để xua đi nỗi lo lắng trong lòng.

Tại sao, ba năm đã trôi qua, cô vẫn không làm cách nào để thanh thản

được?

Vẫn còn yêu anh ta? Đúng vậy, gặp lại một lần, cô đã phát hiện ra chuyện đáng sợ ấy. Cô – yêu anh ta – cô – không quên được!

Điện thoại di động vẫn cứng đầu đổ chuông, cô mơ hồ ngẩng đầu, nhìn dãy số

lạ trên màn hình, cuối cùng hít một hơi thật sâu rồi mới nhấn nút nghe.

“Nhan Nhan?” Giọng nói vẫn chôn chặt trong kí ức vang lên quanh tai cô. Si

Nhan nắm chặt điện thoại, trong thoáng chốc, hai mắt đã ngấn lệ.

Hàn Nặc, chính là — Hàn Nặc!

Anh ta chỉ thấp giọng gọi tên cô, sau đó cũng không nói gì nữa, rơi vào trầm mặc một lúc lâu.

Cô đã trở về, sau ba năm ra đi trong yên lặng.

Ở bãi đỗ xe, anh ta cũng nhìn thấy cô, tuy rằng có hơi xa tầm mắt nhưng

vẫn có thể thấy được bóng dáng quen thuộc ấy, thấy được vẻ sững sờ của

cô, thấy được bộ dạng cứng ngắc của cô. Nhưng anh ta không quay đầu lại, không dám nhìn lại.

Bởi vì, anh ta cũng mất dũng khí.

Cũng đã từng không bận tâm mà kiên định như thế, cũng biến mất không thấy tăm hơi.

Nhưng anh ta lại không thể khống chế được mình, anh ta không khống chế được

trái tim vẫn chộn rộn vì cô. Bởi vậy, anh ta nhờ đến Đường Nghị Phàm và

có được số điện thoại của cô. Sau ba năm không liên lạc, đây là lần đầu

tiên anh ta gọi điện cho cô.

“Anh đang ở dưới!” Dường như cô nghe thấy tiếng thở dài của anh ta, cuối cùng anh ta mới lên tiếng.

Si Nhan vẫn im lặng, đờ đần đứng dậy, do dự mãi mới bước đến trước cửa sổ.

Nhìn thấy bóng người cao lớn dưới tán cây, hai hàng nước mắt của cô lặng lẽ rơi xuống, từng giọt một.

Dòng hồi ức xa xôi ùa về trong thoáng chốc, cô cố chấp giữ chặt giấc mơ trong lòng lại. Anh ta, như ảnh tùy hình*. Giống như hai đường kẻ, sau khi giao nhau rồi sẽ lại kéo dài về hai

hướng khác nhau, trên thực tế thì đó chỉ là lừa mình dối người, anh ta

vẫn ngụ trong lòng cô, cho dù đã cùng cô giao nhau rồi cuối cùng là chia lìa, anh ta vẫn tồn tại trong lòng cô.

*Ý nói như thật lại như ảo. (Chỗ này mình không chắc lắm.)



Trước kia, anh ta cũng thường xuất hiện dưới nhà cô, có lúc là tiễn cô, có khi là chờ cô. Còn bây giờ? Là vì cái gì?

Cô chợt bối rối, như vậy là vì yêu sao? Phải chăng là kiếm tìm cơ hội để bày tỏ ư?

Đột nhiên cô rất muốn có một đáp án, một đáp án mà ba năm trước đây anh ta nên đưa ra.

Ngẩng đầu nhìn khung cửa sổ tầng sáu, anh ta nhìn thấy cô đang dõi theo anh ta, anh ta nghĩ, nhất định cô đang khóc!

“Nhan Nhan...” Anh ta dịu dàng gọi cô, cũng không biết nói gì tiếp, hay nên

nói gì, có thể nói gì, chỉ biết cầm chặt điện thoại và ngửa đầu nhìn cô.

Cho dù không thấy rõ vẻ mặt của cô, cho dù không thấy rõ ánh mắt cô, anh ta vẫn ngây ngốc nhìn cô như thể muốn khắc ghi bóng dáng lòa lòa trước ô

cửa sổ vào tận đáy lòng.

Một lúc lâu sau, trong điện thoại truyền đến một tiếng động, tấm rèm cửa sổ cũng chậm rãi được kéo lại, ngăn trở tầm mắt anh ta. Nhắm mắt lại, anh

ta mệt mỏi dựa người vào gốc cây sau lưng cho đến khi đêm tối thẫm hẳn

lại.

Trong bóng tối, Si Nhan dựa vào cạnh giường, ánh mắt trống rỗng vô hồn.

Hàn Nặc, tại sao đến, tại sao còn đến? Không phải anh đã lựa chọn rồi ư?

Lúc đó, giữa chúng ta không phải đã đặt dấu chấm hết rồi ư, sao lại xuất hiện? Tại sao lại để tôi phải đối mặt với anh, đối mặt với các người!

Vùi mặt vào hai tay, đột nhiên cô cảm thấy vô cùng uất ức, bất lực.

Cô đã làm gì sai? Tại sao ông trời lại cướp đi của cô tất cả, ngay cả một

thứ còn sót lại ông cũng không cho giữ, khiến cô trong lúc cô đơn bỗng

trở về hai bàn tay trắng, sao ông có thể nhẫn tâm đến vậy?

Khi đó, cô nghĩ ra rất nhiều điều để hỏi anh ta, hỏi anh ta vì sao lại phản bội, nhưng cô lại kiêu ngạo ngẩng cao đầu, kiên cường bước qua anh ta

như một người xa lạ. Hôm nay, khi cô không đủ can đảm để có được đáp án

ấy, anh ta lại không hề báo trước mà đã xuất hiện trước mặt cô, lúc này

đây, cô có kiêu ngạo thế nào đi nữa cũng không gượng dậy nổi rồi.

Dùng thời gian suốt ba năm ròng, vẫn không thể nào xóa đi đoạn kí ức có anh

ta; Dùng thời gian suốt ba năm ròng, cô vẫn không thể nào quên được

khuôn mặt tươi cười ôn hòa của anh ta. Ba năm đi xa, ba năm tha hương,

bốn năm ngọt ngào vẫn như còn nguyên, anh ta đã khắc sâu trong lòng cô

quá sâu, quá sâu rồi.

Trong những ngày tháng của bảy năm ấy, anh ta đã thay đổi rồi, ngày càng

chững chạc, cô cũng thay đổi, trở nên thích đeo mặt nạ để sống. Bảy năm

trôi qua, anh ta vẫn là Hàn Nặc, đôi mặt sâu hút như biển vẫn không thay đổi. Còn cô? Vẫn là Si Nhan, vẫn cố gắng che giấu, nhưng lại phát hiện

ra rằng cô vẫn yêu anh ta, đặt anh ta ở một nơi mềm mại nhất trong lòng.

Từng không dám nhớ đến, nghĩ đến thôi cũng sợ sẽ đau, cho tới giờ phút này

cô mới chợt hiểu rõ, thật ra cô chỉ sợ rằng một khi nhớ tới sẽ dễ dàng

tha thứ.

Tha thứ? Cô có thể không? Bọn họ có thể không?

Cô không biết!

Năm tháng như con sông dài vẫn cứ chảy qua đời họ