
ôm cô, cúi đầu nói nhỏ bên tai cô.
“Không kịp rồi, còn hai ngày nữa là hết năm nay.” Si Nhan từ từ nhắm mắt lại, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào ngực anh.
Ôn Hành Viễn cười, hôn lên tóc cô, “Đây là từ chối hả?”
Si Nhan không lên tiếng, chỉ nhích lại gần anh, nhẹ nhàng hôn một cái lên
ngực anh rồi một lúc sau mới hỏi: “Đây mà là cầu hôn hả?”
Nụ hôn khẽ khàng trước ngực này, quả là ngọt ngào không nói lên lời. Khẽ
vuốt mái tóc dài của cô, Ôn Hành Viễn nhắm mắt lại, khóe miệng gợn lên
một nụ cười say lòng người.
Chiều ngày hôm sau, Ôn Hành Viễn trở về thành phố S.
Bà Ôn vừa thấy con trai về một mình thì có chút thất vọng, nhưng lại nghe
Ôn Hành Viễn nói khoảng mùng ba mùng bốn sẽ đưa Si Nhan về ra mắt mẹ
chồng tương lai, bà cười không khép miệng lại được. Mà vừa nói xong, bà
đã bận bịu đi chuẩn bị mấy thứ, nói là để đón con dâu tương lai. Nhìn mẹ tươi cười, tâm tình Ôn Hành Viễn cũng tốt lên nhiều.
Buổi tối, anh có mặt tại bữa tiệc với cương vị tổng giám đốc, vẫn như mọi
năm, bạn gái đi cùng là Trương Nghiên. Các nữ nhân viên chủ động mời anh khiêu vũ, anh lịch thiệp vươn tay ra chứ không hề từ chối. Xong xuôi,
khi không còn việc gì cần, anh mới lặng lẽ rời đi.
Hôm nay là ngày hai mươi chín, Si Hạ cùng Si Nhan và bố đi thăm mẹ. Một nhà bốn người phải đoàn viên bằng cách tang thương nhất. Si Nhan cố gắng
không khóc, kéo cánh tay bố, cô rưng rưng cười nói: “Mẹ, đến Tết rồi,
mọi người đến thăm mẹ đây.”
Si Hạo vỗ vỗ tay cô, quay đầu đi lau mắt, lúc sau mới thấp giọng nói: “Ngọc Mai, Tiểu Nhan về rồi, bà yên tâm nhé.”
Si Hạ đứng cạnh bố, cầm bàn tay khô héo của ông, ánh mắt thâm trầm rơi lên bức ảnh chụp của mẹ, không nói câu nào.
Đêm giao thừa, Si Nhan cùng bố ở nhà Si Hạ làm sủi cảo.
“Tiểu Nhan, em gói cái gì đấy?” Si Hạ nhìn cái sủi cảo hình thù quái dị, chuẩn bị tinh thần đả kích cô.
Si Nhan cười hì hì, “Sủi Cảo họ Si. Đẹp không?”
Si Hạ nhịn cười, đưa ngón tay dính đầy bột quệt lên chóp mũi cô, “Bao
nhiêu tuổi rồi mà vẫn không biết gói sủi cảo? Cẩn thận mẹ chồng em không cho vào cửa, đến lúc đấy Hành Viễn cũng không giúp em được đâu.”
“Bố...” Si Nhan chu miệng, léo nhéo xin trợ giúp từ bố, “Anh bắt nạt con.”
Si Hạo nhìn hai đứa con trước mặt, nở nụ cười ôn hòa hiền lành.
Sinh mệnh, lúc sắp mất đi lại càng thêm quật cường, cuộc sống, trong những tháng ngày bình yên lại khẳng định sự bất diệt.
Si Nhan đã từng nghĩ, chỉ có yêu cuồng si mới không uổng công yêu nhau,
nhưng, khi Ôn Hành Viễn đứng cạnh cô, cô chỉ thầm nghĩ muốn nắm thật
chặt từng giọt hạnh phúc nhỏ xuống mỗi giây mỗi phút. Thế sự biến chuyển khôn lường, tính mạng có khi cũng không nằm trong tầm tay mình, nhưng
còn cuộc sống, mình có thể tự sức cố gắng để thêm ấm áp.
Mùa đông năm nay, trái tim Si Nhan rốt cuộc cũng không còn lạnh nữa rồi.
Buổi sáng, Si Nhan bị cuộc điện thoại của Ôn Hành Viễn đánh thức.
“Anh làm gì đấy, không biết là hôm qua em gần thức trắng đêm à? Sớm thế này
mà đã gọi điện.” Si Nhan vẫn nhắm mắt, bất mãn oán thán.
“Con lợn này, gần trưa rồi đấy.” Ôn Hành Viễn bật cười khẽ, ngữ khí dịu
dàng, rồi lại trịnh trọng nói: “Anh sợ em quên mất, mai anh sẽ đến chúc
Tết chú Si, ở nhà chờ anh đấy, không được chuồn ra ngoài đi chơi.”
“Em có thể đi đâu được. Có cần cả nhà em xếp hàng nghênh đón không?” Si
Nhan bĩu môi, mở mắt ra, “Mấy giờ anh đến? Không được đến sớm đâu đấy,
em còn muốn ngủ nướng.”
“Vô lương tâm, xem ra không nhớ anh tẹo nào, nhỉ?” Ôn Hành Viễn cau màu,
anh biết mà, rời khỏi tầm mắt anh là đã quên tiệt sự tồn tại của anh.
Hai ngày nay, cô không hề chủ động gọi điện cho anh, có bố và anh trai
là không cần ông xã sắp nhậm chức này rồi.
“Vừa mới xa nhau đã nhớ cái gì chứ, trong lòng người ta nhớ anh là được
rồi.” Si Nhan cũng biết là vô lý, cười hì hì để đánh trống lảng, “Em
cũng chủ động nói với bố em là anh đến đấy, anh không khen em sao?”
“Cái này còn tàm tạm...” Ôn Hành Viễn nhẹ giọng cười, nghĩ đến điều gì đó thì lại hỏi: “Chú Si nói thế nào?”
“Nói cái gì?” Si Nhan thoáng giật mình, sau đó lại cười khanh khách, “Ôn
Hành Viễn, anh sợ à? Giờ mới lo? Em nói cho anh biết, kể cả bố em không
vừa ý về anh, em cũng mặc kệ.” Bình thường thì ăn nói mạnh miệng, xem ra là căng thẳng rồi. Chỉ riêng điều này, Si Nhan đã không nhịn cười được. Phải biết rằng anh sợ bố cô, kiểu này phải kêu anh đến sơm sớm để khỏi
còn dám bắt nạt cô nữa.
“Anh sợ?” Giọng Ôn Hành Viễn bất giác cao lên, anh nhíu mày, “Em chưa từng
nghe nói là bố vợ gặp con rể, càng gặp càng vui à?” Miệng thì nói vậy,
nhưng trong lòng anh đang rất hồi hộp. Dù sao anh đã chuyển từ cái danh
bạn Si Hạ sang bạn trai Si Nhan, thân phận khác biệt khiến anh có chút
căng thẳng. Lớn như vậy, nhưng đây là lần căng thẳng nhất trong đời anh, thế nên mới cố tình gọi điện cho cô, chỉ sợ ngày mai cô ra ngoài chơi,
anh sẽ vô cùng ngại.
Si Nhan bĩu môi, “Anh cứ mạnh miệng đi, nói sợ em cũng không cười anh
đâu.” Nói là không cười nhưng cô lại xì một tiếng vui vẻ, “Bố em bảo,
đến thì cứ đến, việc gì phải báo trước, chẳng lẽ bố ác lắm sao?”