
được thấy em ngắm anh rồi cười, thế là thỏa mãn rồi.” Giọng nói trầm hơn mọi khi, vì anh mới tỉnh ngủ, hơi khàn, khi lọt vào
tai lại quấy lên chút men say trong lòng người, khiến hai tai cô ửng đỏ.
Cong khóe miệng, nhoẻn một nụ cười, Si Nhan rướn người hôn lên khóe môi anh, “Sáng nào cũng được tỉnh dậy trong lòng anh, thấy anh dịu dàng cười với em, đấy mới là hạnh phúc lớn nhất.”
Nghe được lời của cô, Ôn Hành Viễn vô cùng xúc động. Cô đã buông xuôi chuyện cũ, buông xuôi người xưa, cô của bây giờ, bất luận là thể xác hay trái
tim, đều đã hoàn toàn thuộc về anh.
Đôi mắt đen láy lẳng lặng nhìn cô, Ôn Hành Viễn nói: “Nhìn nhiều có chán không?”
Không khí ngọt ngào đã bị anh phá hỏng, Si Nhan hất tay anh ra, véo mạnh một
cái lên cánh tay anh, “Bị cánh tay này ôm nhiều cũng chán thật đấy, khi
nào tiện sẽ đổi nhé?”
“Em dám...” Ôn Hành Viễn xị mặt, chưa đến một giây đã kéo cô vào lòng, nửa
người đè lên thân thể mềm mại của cô, mờ ám nói: “Có tin anh sẽ khiến em không còn sức mà xuống giường không? Còn dám thay người khác hả?”
Si Nhan chớp chớp mắt, ôm cổ anh, cười khúc khích chứ không đáp lời.
Vuốt ve khuôn mặt đỏ ửng của cô, miết nhẹ lên hàng mày dài, Ôn Hành Viễn thì thầm, “Tiểu Nhan, anh sẽ cho em cả một đời được cười vui vẻ như vậy.”
Si Nhan chăm chú nhìn vào mắt anh, trong lòng chợt có cảm giác xót xa khó
hiểu. Trong khoảng thời gian này, không hiểu tại sao, có lẽ là do giấc
ngủ không tốt, cô luôn cảm thấy mệt mỏi, nên tâm trạng cũng bất an theo. Anh càng chăm sóc chu đáo cho cô, cô lại càng thấy sợ hãi, như thể chỉ
giây tiếp theo thôi là sẽ mất anh.
Chẳng lẽ khi yêu một người sẽ vô thức suy tính thiệt hơn như thế? Nhưng tại
sao trong mơ lại luôn tối như vậy, tại sao lại không thấy ánh mắt anh?
Si Nhan không hiểu, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Không nhớ đã từng nghe ai nói, hổ phách, chính là giọt nước mắt được lưu giữ
với thời gian. Vậy thì anh, mang đến cho cô tình yêu ấm áp, lưu lại cho
cô từng giọt kỉ niệm khắc tận xương tủy, có phải sẽ càng quý giá hơn
giọt nước mắt kia, nhưng cũng dễ bị nát vụn?
Lật bàn tay lại, Si Nhan đan tay vào năm ngón tay anh, nhìn chăm chú vào
chiếc nhẫn bạch kim trên ngón áp út, cô khẽ nói, “Bất luận thế nào, mình sẽ mãi mãi yêu nhau, vĩnh viễn không xa nhau.”
Cơn mưa to gội sạch cả thành phố không còn hạt bụi nào. Lúc này, ánh nắng
rực rỡ xuyên qua các nhành cây rọi xuống một góc phòng. Si Nhan nhìn vệt sáng chan hòa, đoạn hồi ức đã được chôn sâu lại ùa về trong nháy mắt,
như chỉ vừa xảy ra hôm qua.
Lúc Ôn Hành Viễn cùng cô đi kiểm tra sức khỏe toàn diện xong thì cũng đã
qua giờ cơm trưa. Cao Các còn có một ca phẫu thuật, hẹn họ một tuần sau
quay lại lấy kết quả. Ăn qua loa ở khu lân cận, rồi anh phải đến Cục đất đai gửi tài liệu. Cô lấy cớ có hẹn đi uống cà phê với Nhược Ngưng để
tránh đi cùng, đương nhiên là cô hiểu tâm ý của anh, nhưng cô vẫn chưa
muốn đối mặt với Si Hạ. Cô biết cô không có quyền, cũng không nên làm
gì, nhưng, trong lòng có chút khó chịu, cô không khống chế được.
Anh cũng không miễn cưỡng cô, chỉ mỉm cười vẻ thông cảm, đưa tay vuốt ve mặt cô, “Anh đưa em đến Lương Mộc Duyên trước vậy.”
Nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh, Si Nhan lẳng lặng gật đầu. Nhưng, khi xe đỗ lại trước cửa Lương Mộc Duyên, sự im lặng của Ôn Hành Viễn suốt
dọc đường đi đã không duy trì được nữa.
“Tiểu Nhan, đừng như vậy nữa, em nên thông cảm cho Si Hạ, anh ấy gọi cho em
mấy cú điện thoại đều không được, anh ấy đang rất lo.” Chăm chú nhìn cô, đôi mắt anh hiện lên vẻ bình tĩnh nhưng cũng đầy âu lo, anh còn nói:
“Em thật cứng đầu.”
Từ buổi tối hôm nhìn thấy Si Hạ và Tạ Viễn Đằng ôm nhau ở bên ngoài quán
bar ven hồ, Ôn Hành Viễn chưa từng lên tiếng khuyên nhủ cô, càng không
chủ động đề cập đến. Vậy mà hôm nay, anh lại tung ra lời nói sắc lẹm thế này.
Nhìn vào ánh mắt thâm trầm của anh, Si Nhan có chút tức giận, nhưng vẫn nhất quyết không chịu mở miệng, đưa tay định mở cửa, chuẩn bị xuống xe.
“Tiểu Nhan?” Ôn Hành Viễn duỗi tay ra, tóm lấy cổ tay cô, nhíu mày khẽ trách, “Sao lại thế này, tự dưng nổi giận, biến thành người không biết lý lẽ
gì hết.”
“Mở cửa ra.” Như là biết trước cô sẽ tức giận, lúc xe dừng lại, anh đã sáng suốt khóa cửa xe, Si Nhan không thể xuống được.
“Là ai mắng anh công tư không phân minh cố ý làm khó cô ấy, sao bây giờ lại không chịu chấp nhận người ta, cứ coi như là vì Si Hạ còn không được
à?” Thật ra anh rất muốn hỏi cô, là vì Hàn Nặc nên mới ghét cô ấy hay
sao. Nhưng, lời yêu ngọt ngào ban sáng vẫn còn quanh quẩn bên tai anh,
anh không nên hoài nghi cô, anh phải tin tưởng cô, cô là Tiểu Nhan của
anh, là của anh.
“Em chấp nhận hay không chấp nhận có liên quan gì không? Họ ở bên nhau rồi
còn gì nữa?” Rốt cuộc cô cũng đã mở miệng, giọng nói hơi lạnh lùng, “Em
không có quyền can thiệp vào chuyện riêng của anh ấy, nhưng em không
muốn gửi lời chúc trái lương tâm, em không làm được. Mặc kệ anh nghĩ thế nào, em không thích cô ta, anh muốn em phải thế nào đây?” Tại sao ngay
cả anh mà cũng không hiểu cô? Đây là chu