
p hội đồng quản
trị. Ông ta còn chưa biết, khi ông ta âm thầm cho người cấm vận một lô
hàng lớn có giá trị đủ để khiến Văn Đào phá sản, thì Ôn Hành Viễn đã vận dụng mọi mối quan hệ mà bỏ được lệnh cấm ấy đi rồi.
Cho đến khi thấy rõ người đứng sau Ôn Hành Viễn, ông ta mới vỡ lẽ. Một năm
trước, ông ta mua chuộc tên trợ lý bên cạnh Ôn Hành Viễn, hòng tóm được
công trình Kim Bích, hôm nay, Ôn Hành Viễn ăn miếng trả miếng, lẳng lặng thu phục được thân tín bên cạnh ông ta.
Tinh thần của ông ta suy sụp trong phút chốc, lại càng mất kiểm soát, nổi
điên mắng chửi mọi người, xé tan những bằng chứng phạm tội mà Ôn Hành
Viễn đem đến.
Ánh mắt Ôn Hành Viễn lạnh lẽo, anh nhìn gã điên trước mặt, cười khẩy một
cái rồi nói: “Hình như mua chuộc người là chuyện mà ông làm không biết
chán. Bốn năm trước mua chuộc tài xế gây nên tai nạn xe, lại lợi dụng
anh trai ông mà lách được chế tài pháp luật, một năm trước mua chuộc trợ lý mà Hoa Thành cử đến cho tôi, khiến tôi suýt nữa ngã một cú đau đớn,
cách đây không lâu,ông còn mua chuộc giám đốc bộ phận của Hoa Thành để
phá hỏng khâu thi công Kim Bích, thiếu chút nữa là lấy mạng tôi rồi.”
Sắc mặt anh thay đổi đột ngột, ánh mắt như bắn ra đầy mũi nhọn, anh lớn
tiếng nói: “Hàn Thiên Dụ, Hàn Nặc nể mặt ông là chú cậu ta nên lúc nào
cũng hạ thủ lưu tình, lúc nào cũng phải nhượng bộ, không giống như ông.
Nếu ông còn sức, tôi khuyên ông nên mời một luật sư tốt đi.” Lời vừa nói xong, đã có người đến bên cạnh ông ta. Trong lúc mọi người còn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện, trên tay Hàn Thiên Dụ đã là đôi còng lạnh toát.
Ba ngày sau, công ty Thiên Dụ chính thức đổi tên thành Thiên Khải. Chỉ
trong vòng vài ngày ngắn ngủi, gần một phần ba nhân viên bị thôi việc.
Một Hàn Nặc luôn luôn ôn hòa nay lại ra tay triệt để, như một lễ tiễn
đưa cho cái gọi là tình thân và tình yêu đã rơi vào tuyệt vọng.
Trước khi rời khỏi thành phố A, Văn Đào gặp Hàn Nặc tại một quán bar. Không
ai biết họ nói gì, càng không ai biết việc anh ta cho ba phần trăm cổ
phần là hoàn toàn vô điều kiện. Trong cục diện này, anh ta gần như đóng
một vai trò quan trọng, nhưng cũng gần như ít có động thái nhất. Hàn Nặc đã từng đến Lệ Giang, sau đó, hai người ngồi trong quán trà Tỵ Phong
Đường, vừa tán gẫu, vừa phẩm trà.
Trận chiến không khói lửa giữa những người đàn ông, rốt cuộc cũng có một kết thúc viên mãn. Hàn Nặc danh chính ngôn thuận thay chỗ, công ty của Văn
Đào cũng thuận lợi vượt qua khó khăn. Còn người hô mưa gọi gió được trên thương trường bất động sản – Ôn Hành Viễn, vào thử thách khó khăn nhất
sự nghiệp mà vẫn vững vàng, củng cố giang sơn.
Cuộc sống lại trở về bình lặng. Ngày Hàn Thiên Dụ bị tuyên phạt, Si Nhan
cùng Ôn Hành Viễn và Si Hạ đến nghĩa trang. Dựa vào trước mộ mẹ, Si Nhan khóc thất thanh, ngón tay mảnh dẻ vuốt ve gương mặt tươi cười trên tấm
bia, cô khàn khàn lẩm nhẩm: “Mẹ, mẹ...”
Ôn Hành Viễn quay đầu đi, phóng tầm mắt đến nơi rất xa, lặng lẽ để tiếng thở dài cuốn đi theo gió.
Anh không an ủi mà để yên cho cô trút nỗi lòng, cho đến khi Si Hạ kéo cô
dậy, anh mới nắm tay cô. Lúc này, anh chợt phát hiện, lòng bàn tay cô
nóng ran.
“Sao lại nóng thế này?” Anh nâng thân thể Si Nhan dậy, bàn tay áp lên trán cô. Cả người Si Nhan mềm nhũn, chậm rãi ngả vào lòng anh.
“Tiểu Nhan...”
Bên tai truyền đến tiếng gọi lo lắng của Ôn Hành Viễn, Si Nhan muốn mở mắt
nhưng bất lực, vô thức nắm chặt tay anh, cố gọi: “Hành Viễn...” Trong
giọng nói ấy dường như chứa sự bất lực, lại có mùi vị chia xa.
Chỉ đúng một giây.
Ôn Hành Viễn chợt có chút sợ hãi, lồng ngực như bị kim châm, âm ỉ đau.
Ôm cô vào lòng, anh khàn giọng gọi: “Tiểu Nhan...”
Gương mặt Si Nhan tái nhợt, cô dựa vào người anh, trầm tĩnh như một hồ nước
lặng. Si Hạ nhìn vào gương chiếu hậu, thấy em gái bất tỉnh, vội giẫm
mạnh chân ga, phóng thẳng đến bệnh viện.
Tất cả đã trở về vị trí cũ, chuyện phải tới, mãi mãi không tránh được.
Đứng ngoài phòng cấp cứu, vẻ điềm tĩnh trên mặt Ôn Hành Viễn hoàn toàn biến
mất, còn Si Hạ cũng vô cùng lo lắng, đi đi lại lại trên dãy hành lang
dài.
Đưa tay xoa trán, Ôn Hành Viễn nhắm mắt lại: “Đều tại mình, mình không chú ý đến cô ấy.” Giọng nói trầm thấp đầy vẻ tự trách, lúc hết câu, anh đấm
mạnh vào vách tường.
“Hành Viễn!” Si Hạ kéo tay anh, lớn tiếng quát: “Lúc này mà cậu bị làm sao,
Tiểu Nhan phải thế nào đây? Nó cần cậu, cần cậu, cậu hiểu không?”
“Sao cô ấy có thể giấu mình chứ, cô ấy không nên giấu mình.” Dường như không nghe thấy Si Hạ nói, anh lầm bầm.
Si Hạ hít sâu, “Tiểu Nhan không cố ý giấu cậu, cậu đang bị thương nặng, nó sợ cậu lo nghĩ thôi.”
Ôn Hành Viễn gạt tay anh ra, thu hai cánh tay lại, chôn mặt vào lòng bàn
tay, khàn giọng nói: “Chẳng trách giấc ngủ của cô ấy chập chờn như vậy,
đáng lẽ mình phải phát hiện sớm, ngày nào cô ấy cũng bên cạnh mình, vậy
mà mình lại sơ suất không nhận ra điểm khác thường...Mình còn nổi giận
với cô ấy, đuổi cô ấy đi...Mình đúng là đồ khốn nạn...Mình còn luôn mồm
nói yêu cô ấy...”
Lồng ngực trái nhói đau, Si Hạ vỗ vai anh, “Không th