Disneyland 1972 Love the old s
Hứa Với Ai Vĩnh Viễn Sánh Cùng Trời Đất

Hứa Với Ai Vĩnh Viễn Sánh Cùng Trời Đất

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324575

Bình chọn: 8.00/10/457 lượt.

anh, cô biết hết thảy.

“Người đàn ông như Ôn Hành Viễn, có lẽ tuyệt chủng khỏi thế giới này rồi, ba mươi tuổi mà chưa từng có bạn gái.”

“Không phải anh ấy về để thăm bạn gái sao, chắc là chẳng mấy mà được nhận thiếp mời của anh ấy đâu.”

“Ai bảo thế? Sao anh không biết, cũng chưa từng nghe Hành Viễn nhắc đến?”

“Chẳng lẽ không đúng ư? Anh ấy về thành phố S không phải vì nhớ bạn gái sao?”

“Cậu ấy về là vì chú Ôn không khỏe, mà Hành Dao lại sắp kết hôn nên chú gọi

cậu ấy về tiếp quản chuyện làm ăn, thế nào mà lại hóa ra cô bạn gái

chứ.” Si Hạ nhẹ giọng quở trách cô, có phần tức giận với sự hiểu biết

chậm rì của cô em gái.

“Hành Dao? Ôn Hành Dao? Anh trai anh ấy à?” Si Nhan thoáng giật mình, ngơ ngác hỏi.

“Tiểu Nhan, anh xin em quan tâm đến Hành Viễn một chút có được không? Sao mà

ngay cả chuyện cậu ấy có anh trai em cũng không biết!” Si Hạ thở dài,

cảm thấy bất công thay cho Ôn Hành Viễn. Hai người quen nhau đã lâu, vậy mà không biết chuyện này, đúng là khiến người khác đau đầu.

“Anh ấy cũng chưa từng kể...Hơn nữa, anh ấy có anh trai thì liên quan gì đến em, em chỉ cần biết anh là ông anh trai em yêu nhất là được rồi.” Si

Nhan làm nũng.

“Đúng là không còn cách nào với em nữa rồi. Có chuyện đáng ra anh không nên

nói, Hành Viễn cũng không cho anh nói, đối với em ấy à, anh tự cảm thấy

không đáng thay cho bạn anh, sao lại gặp phải một con bé chết tiệt như

em cơ chứ.” Người hiền hòa như Si Hạ hiếm khi nổi nóng, nói một tràng

dài như thế này cũng là chuyện ít gặp.

“Nói cái gì thế, em mới là em gái ruột của anh đấy nhé.”

“Hành Viễn thích em!” Năm chữ xuyên qua điện thoại lọt vào tai cô, rồi vọt thẳng đến trái tim cô.

*Chữ “thích” trong tiếng Trung là “xi-huan” nên chỗ này ghi là năm chữ.



Ôn Hành Viễn thích cô! Ôn Hành Viễn thích cô!

Trong lòng cô, người đàn ông kia đẹp trai quá mức cho phép, tiền nhiều đến độ đếm thôi mà cũng rút gân tay, bề ngoài quả thực có bóng dáng của một

công tử đào hoa, một Ôn Hành Viễn hay mắng cô là đồ ngốc, lại...thích

cô.

Năm thứ hai sau khi anh rời khỏi Cổ Trấn, cô mới biết được tâm ý của anh.

Nhưng từ khi nào, Si Hạ cũng không nói, có lẽ ngay cả anh cũng không

biết. Si Nhan cố gắng nhớ lại những đoạn hồi ức có anh, nhưng không tìm

được một dấu vết nào.

Đây chính là nguyên nhân mà cô không hề chủ động liên lạc với anh. Vì vậy,

lúc nhận điện thoại của anh, cô đều có vẻ thờ ơ, hơn nữa còn không quên

nhắc anh phải chăm sóc tốt cho bạn gái, thật ra là cô cố ý. Tất cả những việc đó, đơn giản là vì cô không muốn làm tổn thương anh, cố vạch rõ

quan hệ giữa họ, cũng sẽ không làm anh mất thể diện, còn cô, sẽ không

mất đi người bạn tốt này. Nhưng anh không hề bị ảnh hưởng gì, vẫn “mắng” cô, vẫn chăm sóc cô, vẫn quan tâm đến cô, vẫn...yêu cô.

Yêu, một chữ đó, Si Nhan vẫn nghĩ rằng cả đời chỉ nói với một người, đó là

Hàn Nặc. Hôm nay, cô không biết mình còn có thể yêu được nữa không, bởi

vì cô ý thức được cảm xúc của cô với Hàn Nặc, cô vẫn chưa hoàn toàn quên được. Ít nhất thì trái tim cô vẫn nhói đau, ít nhất, cô vẫn sợ phải gặp anh ta, thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt anh ta.

Mình đã như vậy rồi thì không đủ tư cách nói yêu với người khác, nhất là với một người cứ yên lặng chờ đợi như Ôn Hành Viễn. Sự tổn thương như vậy

ác hơn việc từ chối thẳng thừng rất nhiều.

Đối với Si Nhan mà nói, Ôn Hành Viễn là người rất đặc biệt, anh không thể

làm anh trai cô được, anh không đồng ý. Anh cũng không thể làm bạn được, anh không muốn. Còn nhớ anh đã từng nói, bạn bè chia làm bốn kiểu, kiểu thứ nhất, tình nghĩa sâu nặng, đối xử chân thành với nhau; kiểu thứ

hai, yêu quý nhau, có thể trở thành người yêu; kiểu thứ ba, không cùng

tầng lớp, có thể có nhưng không có tình bạn bình thường; kiểu thứ tư,

như địch lại như bạn, là đối thủ cạnh tranh trên thường trường.

Thì ra anh ám chỉ, chỉ là khi đó, cô không biết.

Cô đứng dậy, nước mắt đã khô đi, như chưa từng rơi xuống. Hơi do dự một chút, cô mới ra khỏi phòng.

Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, cô bật đèn cạnh giường lên. Ôn Hành Viễn xoay

mặt nghiêng ra phía ngoài, hai mắt nhắm lại, tóc hơi rối, tấm chăn trên

người đã ra bị tụt xuống, chỉ đắp lên nửa người.

Thấy trán anh lấm tấm mồ hôi, Si Nhan nhanh tay nhanh chân vào phòng tắm,

thấm ướt chiếc khăn lông rồi quay lại phòng ngủ nhẹ nhàng lau khuôn mặt

tuấn tú của Ôn Hành Viễn. “Anh trai em nói trình độ uống rượu của anh là nhất, quả không sai, không ầm ĩ, không làm loạn cũng không nôn mửa,

đúng là khó có được đấy.”

Nhìn Ôn Hành Viễn ngủ say, trong lòng cô bỗng có chút ấm áp. Cô ngồi bên mép giường, đắp lại chăn cho anh, nhẹ giọng nói: “Anh đúng là đồ ngốc...”

“Tiểu Nhan...” Dường như người kia nghe thấy lời cô nói, bất mãn nhíu mày

lại, những ngón tay thon dài khẽ động đậy, rồi quờ quạng tìm tay cô.

Si Nhan không nhúc nhích, để yên cho anh nắm tay, thấy mi tâm anh giãn ra, cô nhoẻn miệng cười. Cô chưa bao giờ biết bộ dạng anh khi ngủ lại giống trẻ con đến vậy, khác hẳn với vẻ bất cần đời trong cuộc sống, với vẻ

chuyên chú nhập tâm khi làm v