
sao có thể
khẳng định là sẽ làm tổn thương anh ấy?” Nhược Ngưng nhìn Ôn Hành Viễn
trong bộ quần áo thoải mái thẫm màu, vừa lúc anh cũng nhìn qua hướng
này, chạm vào ánh mắt cô. Anh thản nhiên cười rồi lại quay đầu đi.
“Chỉ cần cậu thật lòng muốn yêu, mình tin là cho dù kết quả cuối cùng không
như anh ấy muốn, anh ấy cũng không trách cậu.” Nắm tay Si Nhan, đan tay
mười ngón cùng cô, Ngược Ngưng tiếp tục khuyên nhủ, “Cho anh ấy một cơ
hội đi, cũng là cho chính cậu cơ hội, cậu biết anh ấy tốt thế nào, cậu
biết là anh ấy đáng để cậu mạo hiểm mà.”
Si Nhan không nói gì, lại rơi vào trầm mặc.
Đoàn khách tới lui trong đại sảnh sân bay, qua lớp kính dày, có thể nhìn
thấy những chuyến bay khởi hành ồn ã, đau thương hoài niệm quá khứ, thật cố chấp.
Ôn Hành Viễn đứng phía sau cô, không dám nhìn bóng lưng cô nhiều. Anh cảm
thấy, chỉ cần liếc nhìn một lần là anh sẽ không khống chế được ý muốn ôm cô vào lòng. Trông cô rất đơn độc, bất lực, thậm chí còn gầy yếu hơn cả bóng dáng trong đêm mưa ba năm trước.
Si Nhan, ở cái thời thay đổi chóng mặt thế này, đến tột cùng là em muốn
giữ mối tình cảm ấy tới khi nào? Đã đủ dũng cảm để cự tuyệt, vì sao lúc
xoay người đi lại khóc? Nếu buông tay khiến em đau đớn đến thế, vì sao
lại không chịu vứt bỏ tất cả mà thử quay đầu?
Mặc dù nụ cười của em là vì người khác, anh vẫn cảm thấy vui mừng, ít ra
thì hoa vẫn nở chứ không héo tàn. Đã nhiều năm như vậy rồi, không phải
là không thở nổi. Ôn Hành Viễn anh luôn nói một không hai với người
khác, nhưng chỉ đối với cô, đến giờ anh vẫn không thể nhẫn tâm được. Đột nhiên, trong lòng anh chợt dâng lên cảm giác thất bại. Có lẽ cả đời này anh vẫn không thể thay thế được người đó, có lẽ khát vọng cả đời cô sẽ
không phải là vòng tay anh, có lẽ tất cả không thể nói cho rõ được. Có
thế anh mới thản nhiên như vậy được, anh lấy thân phận của một người bạn để ở bên cô, nhìn cô mỉm cười, nhìn cô, vì một người khác mà lại lần
nữa òa khóc...
Bạn? Anh ngẩng đầu thở dài.
Si Nhan, anh từng thử rồi, một lần rồi lại một lần nữa, lấy thân phận bạn bè để ở bên em, nhưng anh phát hiện ra, anh không thể.
Hoặc là hoàn toàn, hoặc là không gì cả. Tóm lại, cả đời này cũng không làm được.
Rõ ràng, bạn bè có rất nhiều loại, nhưng tại sao chúng ta lại không thể bên nhau, chọn một cách thích hợp nhất để sống bên nhau?
Tiễn Đường Nghị Phàm và Nhược Ngưng đi hưởng tuần trăng mật ở Pháp xong, Si
Nhan nói một địa chỉ, Ôn Hành Viễn không nói gì, im lặng lấy xe đưa cô
đi.
Xung quanh nghĩa trang, tùng được trồng thành hàng, hương thơm bay theo gió. Si Nhan cúi người đặt một bó hoa bách hợp trắng xuống trước mộ mẹ.
Nhìn gương mặt tươi cười của mẹ trên bia mộ, hai mắt Si Nhan đỏ hoe, nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
Ngồi xổm trước mộ, cô đưa tay vuốt ve khuôn mặt mẹ trên ảnh, nghẹn ngào nói.
Mẹ, Tiểu Nhan về thăm mẹ đây. Mẹ có khỏe không? Có nhớ đến con không? Tiểu Nhan rất nhớ mẹ!
Thật ra, thời gian trôi qua rất nhanh, nhanh đến mức con còn đang hoảng hốt
thì đã qua ba năm rồi. Nhưng vì sao con lại cảm giác rất chậm, không có
mẹ, một ngày như một năm vậy.
Mẹ, có phải mẹ trách Tiểu Nhan đi xa quá, chưa từng về thăm mẹ không? Con
xin lỗi, con không cố ý, con chỉ sợ mẹ không tha thứ cho con, con sợ mẹ
trách con.
Cô khịt mũi, ngồi ngả vào trước mộ, áp mặt vào tấm ảnh lạnh lẽo, để cho
một giọt lệ rơi xuống, làm nở ra đóa hoa tên là hoa đau thương.
Mẹ, con thật sự rất hận, con hận họ, con từng thề sẽ trả thù, nhưng...con không làm được....
Mẹ biết không, con có thể dễ dàng hạ gục họ, nhưng trong một khắc cuối
cùng, con lại lùi bước, con không ra tay được...Ngoài việc bỏ đi ra, con không biết nên làm thế nào...
Bây giờ anh sống rất tốt, con biết, anh ấy đã nỗ lực rất nhiều, cũng rất
khổ cực. Con nghĩ là anh ấy hay đến đây thăm mẹ, chắc mẹ cũng biết rồi,
con không cần nhiều lời nữa.
Mẹ, giờ mẹ có khỏe không? Bố cũng rất khỏe, anh vẫn hay về thăm bố lúc rảnh rỗi, con...Lần này về, con cũng sẽ đến thăm bố, nhưng mà, không biết bố có đồng ý gặp con không nữa.
Cô khẽ lau đi dòng lệ trên mặt, nở một nụ cười ấm áp, lại nói thêm, “Mẹ,
mẹ từng nói Tiểu Nhan là cô bé lạc quan kiên cường nhất, trải qua nhiều
chuyện, con phát hiện ra bản thân mình rất nhu nhược. Lần này trở về,
con gặp anh ta rồi, đột nhiên lại chảy nước mắt vì anh ta, trong ngực
vẫn rất đau...Con xin lỗi...”
Dựa vào trước mộ, ngửa đầu nhìn bầu trời trong xanh, cô im lặng đến xuất
thần, hoàn toàn quên mất còn có người đợi mình trong xe. Dường như cô
không còn thuộc về thế giới này nữa rồi, chỉ hy vọng có thể yên lặng như vậy mà ngồi cạnh mẹ, nghe mẹ nhẹ giọng trách cô cuối tuần không chịu về nhà sớm, dành tất cả thời gian đi cùng bạn trai chứ không ở cạnh bà.
“Tiểu Nhan, cuối tuần về sớm một chút, mẹ ngắm được một cái túi xách tay rất đẹp, con đi xem cùng mẹ đi, được không?”
“Bảo bố đi với mẹ đi, không phải bố bảo mắt nhìn của bố là chuẩn nhất sao ạ?”
“Ôi...Ông ấy thì biết cái gì chứ, cả đời này ông ấy chỉ tinh mắt được đúng một
lần, chính là cưới được mẹ.” Mẹ khẽ cười, lại hỏi