
còn đang mơ màng ngủ ra ăn sáng cùng rồi mới ra khỏi nhà. Đến tối, anh
thường không nhận lời đi xã giao mà cố gắng về nhà ăn cơm với cô.
Ban ngày anh đi làm, Si Nhan ở nhà một mình, có lúc nghe nhạc, xem một đĩa
phim, lúc nhàm chán lại đưa Cầu Cầu ra công viên trung tâm tản bộ, tùy
hứng vào ngồi trong một quán cà phê nào đó. Nói chung, cuộc sống của cô
khá nhàn rỗi nhưng cũng chẳng mấy thư thái.
Cô cố ý tắt di động, không biết có phải vì sợ người nào đó gọi đến hay
không, có lúc không nhịn được lại muốn mở máy, lại nghĩ đến chuyện anh
có thể gọi tới, nghĩ đi nghĩ lại, không biết bật máy lên lên xuống xuống bao nhiều lần, cực kỳ mâu thuẫn. Có một lần Ôn Hành Viễn gửi tin nhắn
đến, chính là vào đêm hôm anh về, chỉ nói với cô rằng anh đã về đến nhà, không thừa chữ nào. Có hai lần anh gọi điện cho Si Hạ, hình như hai
người đang bàn công việc, dáng vẻ rất nghiêm túc, vốn tưởng anh sẽ bảo
cô ra nghe điện thoại, nhưng không hề.
Trong bữa cơm hôm ấy, cô cảm thấy Ôn Hành Viễn có gì đó là lạ. Mà phản ứng
khi đi của anh cũng không bình thường, đổi lại là trước kia, ắt là sẽ
gọi đến ba cuộc điện thoại rồi, còn lần này, một cuộc cũng không. Dường
như anh đã lẳng lặng biến mất khỏi thế giới của cô, rồi chợt khiến cuộc
sống êm ả của Si Nhan thêm chút phiền muộn. Vừa nghĩ đến nụ hôn của anh
trước lúc cô xuống xe, cô lại càng không đủ dũng cảm để gọi cho anh.
Đó là lần đầu tiên anh hôn cô, nói đúng ra là nụ hôn khi anh hoàn toàn
tỉnh táo. Cô tự trấn an mình, rằng đừng nghĩ đến nữa, nhưng không thể
nào trốn tránh được ánh mắt nóng rực của anh.
“Em còn định trốn tránh đến khi nào?” Qua một hồi trầm mặc, anh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, thấp giọng hỏi.
Cô ngẩng đầu, giật mình nhìn anh, lại bắt gặp một nụ cười khổ của anh. Anh rướn người, hôn lên trán cô, “Lên đi, anh phải đi rồi, bố anh còn đang
đợi.”
Anh nói rất tự nhiên, như thể vừa rồi không hề hỏi câu kia, mà nụ hôn này
cũng chẳng có ý nghĩa gì đặc biệt, chỉ như một nụ hôn lịch thiệp lúc
chào tạm biệt.
Em còn muốn trốn tránh đến khi nào? Cô nghĩ đi nghĩ lại lời nói của anh, đột nhiên rất sợ phải đối mặt với
anh, cũng cực kỳ ghét bản thân vì không sao bình tâm được.
Cô không biết vì sao hôm đó Ôn Hành Viễn lại đột nhiên lên tiếng, mà cũng
chẳng hiểu tại sao lại không thể hỏi anh được. Nhưng trong lòng cô lại
nhẹ nhõm hẳn. Có chút tình cảm mà không sao làm rõ nổi, có lẽ là mãi
mãi. Một khi nói ra, e rằng ý nghĩa sẽ chấm hết.
Hết duyên! Trong đầu đột nhiên nhảy ra hai chữ này, ngực cô khẽ nhói đau.
Uể oải ngồi xuống thảm, cô ôm Cầu Cầu vào lòng, ngẩn ngơ nhìn.
“Tiểu Nhan?” Gọi vài tiếng mà cô không phản ứng, Si Hạ khom người vỗ vỗ mặt cô.
“Dạ?” Si Nhan hoàn hồn, “Gì thế, anh?”
“Nghĩ gì thế? Anh gọi em mấy câu rồi đấy.” Si Hạ khẽ nhíu mày, sắc mặt thoáng hiện vẻ lo lắng, “Mệt rồi thì đi ngủ sớm đi, anh ra ngoài một lát,
không cần chờ anh đâu.”
“Biết rồi, càng ngày càng nói chuyện giống bố, ông già này biến em thành trẻ
con rồi.” Si Nhan thả Cầu Cầu ra, đưa áo khoác cho anh, giục anh mau ra
khỏi cửa, “Nhưng mà anh, lúc về phải lái xe, đừng uống rượu.”
“Lải nhải như bà già.” Si Hạ cười hiền hòa, đưa tay véo má cô rồi đóng cửa lại.
Cảm thấy tinh thần Si Nhan bất ổn, vừa ra khỏi tiểu khu, anh đã lấy điện thoại gọi cho Ôn Hành Viễn.
“Si Hạ?” Điện thoại đổ chuông một lúc rồi Ôn Hành Viễn mới nghe, xung quanh có vẻ ồn ào.
“Muộn thế này rồi mà vẫn ở ngoài?” Si Hạ biết anh là người hiếm khi tham gia
tiệc tùng, trừ những trường hợp bất khả kháng, vậy nên có chút khó hiểu.
“Ông lão bắt đến dự tiệc rượu của một người, sắp chuồn về đây.” Anh ra khỏi phòng tiệc, đi về phía bãi đỗ xe, “Có việc gì hả?”
“Cậu với Tiểu Nhan làm sao vậy?” Si Hạ không quanh co lòng vòng, vào thẳng chủ đề.
“Làm sao cái gì?” Ôn Hành Viễn ngồi vào xe, hạ thấp ghế một chút rồi dựa
vào. Mấy ngày nay về thật mệt mỏi, cả thể xác lẫn tinh thần đều oải.
“Không có gì sao?” Si Hạ cau mày, cảm giác được ngữ khí uể oải của anh.
“Mình muốn có gì lắm, nhưng không có cơ hội.” Anh mở miệng, như đang tự giễu.
“Tính Tiểu Nhan là thế đấy, nhìn thì như là chẳng buồn để ý gì cả, nhưng
trong lòng con bé thì lại có suy nghĩ.” Nếu không biết sự si tình của
anh thì Si Hạ cũng không gọi cú điện này cho anh, dù sao thì tình cảm
vốn là chuyện của hai người, kể cả là anh em ruột thịt cũng không có
quyền can thiệp sâu.
“Cũng đã ba năm rồi, cậu vẫn định chờ như thế sao? Đây không phải là tác
phong của cậu, làm ăn thì quyết đoán, sao giờ bao nhiêu thể diện bị đốt
sạch thế?”
“Mình đâu dám chọc đến cô ấy, cậu không biết đâu, cô ấy được chiều quen rồi,
nếu bức ép quá, có khi sẽ liều mạng với mình.” Anh đưa tay kéo cà vạt
xuống, cởi cúc áo, “Cô ấy gặp Hàn Nặc rồi.”
“Lúc nào?” Si Hạ kinh ngạc.
“Ngay buổi sáng cậu về.” Anh nhắm mắt lại, giọng nói trầm thấp, “Cậu có biết
cô ấy đã bao lâu rồi không ăn một lúc hết cực nhiều đồ ăn vặt không? Hai năm rồi, đúng hai năm.”
Không nên nói thêm nữa, Si Hạ ngậm miệng.
Si Nhan có một thói quen, cứ khi tâm tình sa sút là sẽ cực kỳ