
kiểu không có thành ý như
vậy lại khiến người nào đó vui mừng, khẩu khí thay đổi một trăm tám mươi độ. Xem ra chiêu này quả là trăm phát trăm trúng, cô có chút đắc ý,
“Cũng không tệ lắm, bây giờ đang là mùa du lịch mà. Sao? Ôn tổng mà cũng quan tâm đến mối làm ăn nhỏ này à?”
“Có Tử Lương trong coi, chắc em cũng chẳng giở trò gì được, anh không buồn
quan tâm.” Giọng nói của Ôn Hành Viễn có vẻ uể oải, Si Nhan đoán chắc
giờ này anh đang duỗi đôi chân dài ra, rất mất hình tượng mà gác lên
chiếc ghế bành rộng, thoải mái hưởng thụ.
“Thật ra anh không hiểu em rồi, em không giở trò, chỉ tiện tay một phát là
trời long đất lở mà thôi.” Cùng anh đấu võ mồm, trong nụ cười tươi của
cô như có giấu dao.
“Anh không hiểu em?” Anh không muốn đả kích em thôi. Nuốt vế sau lại, Ôn
Hành Viễn thở dài, đi thẳng vào vấn đề chính, “Tử Lương nói em bị cảm,
uống thuốc chưa?”
“Đỡ nhiều rồi, không sao.” Không sợ anh tỏ ra lãnh đạm, cũng không sợ anh
tỏ ra bạc bẽo, chỉ sợ anh dịu dàng với cô. Si Nhan thu lại nụ cười trên
mặt, hiếm khi có thể nói chuyện tử tế với anh.
“Lớn thế rồi mà không biết chăm sóc mình, em không để anh bớt bận tâm đi
được à?” Bên kia đầu dây, Ôn Hành Viễn nhíu đôi mày rậm lại, cất giọng
trách móc.
“Có ai mà không đau đầu chứ? Sau này em sẽ cẩn thận.” Biết anh đang quan
tâm đến mình, Si Nhan vẫn cãi lại, cũng không quên trấn an anh, “Quản
công ty anh cho tốt là được, đúng là, xem em là đứa lên ba chắc?”
“Anh thấy em đến năm ba mươi tuổi vẫn thế.” Ôn Hành Viễn lắc đầu, cầm điện
thoại cười, “Nếu chưa khỏe hẳn thì nghỉ hai ngày đi, đừng cố đi làm.”
“Biết rồi, càng ngày anh càng nhiều lời.” Kiểu nói chuyện của anh thật giống
một ông bố già, Si Nhan bĩu môi. Cảm hơi hơi mà cũng xin nghỉ, cô yếu
đến thế sao?
Dặn dò cô phải nhớ uống thuốc đều trong hai ngày, họ mới đổi đề tài nói
chuyện. Tán dóc những chuyện trên trời dưới biển một hồi, Ôn Hành Viễn
lại hỏi đến chuyện làm ăn như thường lệ, nhất là công việc của cô. Lúc
cô đang định cúp điện thoại thì lại chợt nhớ ra chuyện phải về nhà, vội
vàng nói vào điện thoại: “Đúng rồi, cuối tuần em phải về quê một
chuyến.”
“Về quê? Sao tự nhiên lại phải về? Si Hạ có chuyện gì à?” Giọng nói của anh đột nhiên vút lên, anh vội hỏi cô.
“Không có gì, chỉ là Nhược Ngưng kết hôn, cô ấy gọi điện đến, nhờ em về làm
phù dâu.” Si Nhan cười chua chát, cũng có vài người nhờ, cho dù cô trốn
tránh, có lẽ cuối cùng vẫn không tránh được. Nếu Nhược ngưng sắp kết
hôn, cô nên trở về thôi, dù lúc bỏ đi cô đã từng hạ quyết tâm không bao
giờ đặt chân lên mảnh đất ấy nữa, nhưng nơi đó, vẫn còn có người thân
của cô, cô còn định trốn tránh đến lúc nào nữa.
“Quý Nhược Ngưng? Cô ấy kết hôn?” Ôn Hành Viễn có vẻ kinh ngạc.
“Đúng rồi, cuối cùng thì cô ấy cũng đi lấy chồng rồi.” Khẽ thở dài, Si Nhan lại cúi đầu cười.
Thời gian trôi đi thật nhanh, mới nháy mắt mà Quý Nhược Ngưng đã lập gia đình.
“Em cũng không còn nhỏ nữa, định bao giờ thì mặc áo cưới?” Giọng nói của Ôn Hành Viễn bỗng trở nên rất dịu dàng, ngữ khí cũng nghiêm túc hẳn. Cô
bằng tuổi Quý Nhược Ngưng, đúng là cũng đến tuổi lập gia đình rồi.
“Em? Để mốc đã rồi nói tiếp.” Si Nhan thoáng giật mình, có chút buồn vô cớ,
cũng không chú ý đến sự thay đổi rất nhỏ trong tâm tình anh.
Theo sau đó là một khoảng trầm mặc khó hiểu.
Si Nhan hơi xấu hổ, khẽ ho một tiếng, Ôn Hành Viễn tiếp lời ở đầu dây kia, “Cứ đi đi, chỗ quán bar có Tử Lương là được rồi. Khi nào về?”
“Nhiều nhất là một tháng, Cảnh tổng chỉ cho em nghỉ một tháng thôi.” Cô quyết định về, nhưng vẫn sẽ quay lại.
“Lúc nào đi?” Anh hỏi, có chút lo lắng.
“Mùng mười, thứ Ba tuần sau.” Cô trả lời một cách máy móc.
“Ừ, hôm đấy bảo Tử Lương tiễn em, trên đường nhớ cẩn thận.” Ôn Hành Viễn im lặng một chút, chẳng mấy chốc đã lấy lại tinh thần, ân cần dặn dò, “Về
đến nhà gọi điện cho anh, không được tắt máy.” Anh do dự định hỏi cô có
muốn anh về cùng không, nhưng lại nén xuống, có lẽ cô muốn đối mặt một
mình.
“Biết rồi, nói nhiều.” Cô không nhịn được, lầm bầm trong miệng.
“Em nói gì?” Người kia hơi giận, bất mãn khi bị thờ ơ với sự quan tâm của mình.
“Được rồi, ông chủ, tôi phải đi tiếp khách, cúp điện thoại được chưa?” Si
Nhan thức thời không dám đấu võ mồm với anh nữa, chuẩn bị kết thúc cuộc
gọi.
“Nghỉ ngơi sớm một chút, đừng thức khuya quá.”
“Ừ, em biết rồi.”
“Anh cúp máy nhé?”
“Khoan đã...” Trước lúc ngắt điện thoại, đột nhiên Si Nhan gọi với lại. Ôn Hành Viễn có chút chờ mong, nắm chặt lấy điện thoại.
“Chuyện đó...Không có gì, cứ thế đi.” Si Nhan cắn răng, cuối cùng cũng từ bỏ ý định.
“Sao vậy? Có phải muốn nói gì với anh không?” Giọng nói nhẹ nhàng của Ôn Hành Viễn truyền ra, như đang dụ cô.
“Cũng không có gì, chỉ muốn nói anh đừng để mình mệt mỏi quá thôi, nghe anh
Tử Lương nói anh hay làm đến rất muộn, người có năng lực vốn không cần
tăng ca mà, như thế...không tốt cho sức khỏe. Không có gì nữa, tạm
biệt.” Si Nhan nói xong, không đợi anh nói gì đã dập điện thoại.
Tuy rằng bình thường hay đấu khẩu với anh, nhưng cô vẫn có cảm giác muốn
n