XtGem Forum catalog
Huấn Luyện Viên Xin Chào, Huấn Luyện Viên Tạm Biệt!

Huấn Luyện Viên Xin Chào, Huấn Luyện Viên Tạm Biệt!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324671

Bình chọn: 9.5.00/10/467 lượt.

c cằm nhòn nhọn của Phó Dương

Dương kia, thậm chí ta nhìn còn thấy thương hại: “Anh đừng mắng Tráng

Tráng, em ấy không phải cố ý đâu.”

Câu này so với hành vi lại lần nữa chọc giận Chu Tráng Tráng.

Nàng đương nhiên không phải cố ý, nếu nàng đúng là cố ý, giờ phút này cái bị đè lên mảnh thuỷ tinh kia không phải là tay Phó Dương Dương mà là bản

mặt ả!

Nhìn thấy Phó Dương Dương nắm

chặt tay Thường Hoằng, mắt Chu Tráng Tráng cũng bắt đầu chiếu tia laser, quả muốn bắn thủng bàn tay dính chặt nhau của bọn họ.

Nhưng suy nghĩ lại, căn cứ theo biểu hiện thường ngày của Thường Hoằng, đặc

biệt là biểu hiện ở trên giường, hẳn là sẽ không lập tức vứt bỏ người cũ là nàng mà hợp lại với người mới.

Dù sao — ngực Chu Tráng Tráng nàng so với Phó Dương Dương lớn hơn một cái tách mà.

Dựa vào điểm này liền toàn thắng rồi.

Vì thế, Chu Tráng Tráng hít sâu, tiến lên chen giữa tay hai người đang

tiếp xúc, trực tiếp dùng mông hất Thường Hoằng tránh ra, dùng một loại

ánh mắt ra vẻ hữu tình lại vô tình quan sát Phó Dương Dương, nói: “Đàn

ông con tay chân thô thiển như Thường Hoằng nhất định chiếu cố chị không tốt, vẫn là em đỡ chị đi bệnh viện đi.”

Cứ như vậy, Thường Hoằng lái chiếc Wrangle bị vẽ con rùa to sụ chở Phó

Dương Dương máu me đầm đìa cùng Chu Tráng Tráng vẻ mặt phấn khởi tốc

hành tới bệnh viện gần nhất.

Cái gọi là bệnh viện gần nhất cũng chính là cái bệnh viện mà mấy lần trước Thường Hoằng bị Chu Tráng Tráng tập kích đến cấp cứu.

Bác sĩ đã khá quen thuộc với Chu Tráng Tráng, tay vừa băng bó cho Phó Dương Dương vừa đối với Chu Tráng Tráng thở dài, nói: “Em gái àh, em có thể

ít gây tai vạ cho người khác chút không?”

“Bác sĩ, anh thích nói đùa quá rồi.” Chu Tráng Tráng hung hăng liếc mắt nhìn cái bóng lưng Thường Hoằng đang vội chạy đi đóng viện phí, nói: “Tôi

đây không gọi là tai họa, tôi đây gọi là thay trời hành đạo.”

Băng bó xong, bác sĩ có việc đi ra ngoài, Phó Dương Dương giơ tay đang băng

gạc của mình lên, đặt phía trước ngọn đèn quan sát, bỗng bình tĩnh nói:

“Chu Tráng Tráng, cô không thắng được tôi đâu.”

“Oh, vậy xin hỏi bây giờ bạn gái Thường Hoằng là ai?” Chu Tráng Tráng cũng không cam chịu yếu thế.

Không có chỗ đứng trong lòng nam nhân, dứt khoát rất mất mặt.

“Anh ấy có thể có rất nhiều bạn gái, nhưng cũng chỉ có mình tôi là vợ.” Phó

Dương Dương buông tay, nhìn Chu Tráng Tráng, ánh mắt kia phi thường lạnh lẽo, như là ánh sáng u tối của loại vũ khí tráng lệ, mang theo sát ý:

“Cô cùng anh ấy, cuối cùng rồi cũng sẽ chia tay thôi.”

“Chị là vua tiên tri sao?” Chu Tráng Tráng xuất ra tư thái chính thất (vợ

lớn): “Nếu sẽ chia tay thì chúng tôi đã sớm phân ly rồi, làm gì chờ tới

bây giờ. Tôi cảm thấy, cảm tình quan trọng nhất chính là lưỡng tình

tương duyệt, cho dù trước kia tôi chưa xuất hiện, Thường Hoằng cũng

không có một tí ti tình yêu nam nữ với chị, chị vẫn cứ cố chấp quấn quýt như vậy, có ích lợi gì đâu? Chị bất quá là không cam lòng thua tôi, chỉ thế thôi, tôi khuyên chị quay đầu lại là bờ, sớm đi tìm một người đàn

ông khác tốt với chị đi, không nên cứ nhằm vào tình cảm của người khác

mà giành giật, khiến người ta phiền chán.”

“Nhưng ở trong mắt tôi, khiến người ta phiền chán chính là cô.” Phó Dương

Dương đứng dậy, cô ta so ra hơi cao hơn Chu Tráng Tráng, cả người mang

theo chút tư thái khinh người của bề trên nhìn xuống, cái kiểu này thật

hoàn toàn tương phản với vẻ nhu nhược trang nhã như khi ở trước mặt

Thường Hoằng: “Cô cho là hôn nhân chỉ cần hai người bên nhau là có thể

sao? Cô hoàn toàn sai rồi, gia đình Thường Hoằng chỉ chấp nhận tôi, loại con gái nhà nghèo rớt mồng tơi chưa từng thấy qua cảnh đời như cô, lấy

cái thá gì vào cửa nhà họ.”

Đây có

thể xem là công kích cá nhân nghiêm trọng, nhưng Chu Tráng Tráng hiểu

bản thân không thể lộ ra yếu thế, tức khắc đáp trả: “Đáng tiếc Thường

Hoằng chính là không thích loại con gái gia đình cao quý lãnh diễm như

chị, mà muốn tìm loại con gái nghèo rớt mồng tơi chưa từng thấy qua cảnh đời như tôi đây, chị tức giận đến chết đi sống lại rồi lại sống lại

chết đi cũng không thay đổi được điểm này đâu.”

Đèn huỳnh quang chiếu rọi trên gương mặt Phó Dương Dương, đường nét kia vốn mềm mại đáng yêu trong phút chốc bỗng trở nên lạnh lùng: “Chu Tráng

Tráng, cô cảm thấy thế này đã là thắng lợi rồi sao? Còn chưa tới cuối

cùng đâu, ngày. . . . . . còn rất dài.”

Thật lâu thật lâu sau, Chu Tráng Tráng mỗi lần gặp ác mộng, đều sẽ nhớ đến câu này.

Phó Dương Dương không đợi Thường Hoằng trở lại đã rời đi, Chu Tráng Tráng

cũng bởi vì câu này mà rầu rĩ không vui, sau khi về nhà bắt đầu tiến

hành nghiêm hình bức cung Thường Hoằng: “Nói, vì sao muốn ôm cô ta?”

“Cô ấy không cẩn thận rớt ly nước làm vỡ, lại giẫm lên nước nên trượt chân, anh tới đỡ cô ấy, đúng lúc bị em nhìn thấy, nếu anh thật muốn cùng cô

ấy phát sinh cái gì, còn có thể đợi cho em trở về sao?”

“Vậy vì sao anh lại mở cửa cho cô ta vào?”

“Cô ấy nói mẹ anh nhờ cô ấy mang một ít đồ vật tới, dù sao người ta cũng đã tới cửa, anh thế nào cũng không thể không mở.”

“Vậy anh c