
thúi
các người cũng muốn theo sao?
Cho dù Chu Tráng Tráng tận lực thu nhỏ mình lại, nhưng trên người Phó
Dương Dương cứ như có trang bị rađa, thoáng cái liền thấy nàng, lôi kéo
Thường Hoằng đi đến trước bàn nàng, mỉm cười, mang chút ý tứ thắng lợi:
"Tráng Tráng, thật khéo nha, em đi một mình sao?"
"Ân, đúng là
khéo, cô đi hai người sao?" Chu Tráng Tráng cúi đầu xem thực đơn, tư thế cơ thể biểu đạt không có tâm tình nói chuyện phiếm, xin hai ngươi mau
cút đi.
Nhưng Phó Dương Dương vẫn một tay kéo cánh tay Thường
Hoằng, tay kia thì vươn tới trước mặt Chu Tráng Tráng, nói: "Hôm chúng
tôi đính hôn em không có tới, thật sự là thiếu hẳn niềm vui mà. Em xem
nhẫn này, có đẹp không?
Nhẫn kim cương trên ngón tay Phó Dương Dương óng ánh rực rỡ, dưới ánh đèn lấp loé tia sáng như tia chớp.
Chu Tráng Tráng thừa nhận hai mắt mình bị chiếu loá đau nhức.
"Đi thôi, người ta còn có việc." Thường Hoằng muốn đem Phó Dương Dương rời đi.
Nhưng Phó Dương Dương cũng đâu chịu để yên, đóng trụ tại chỗ, nhẹ nhàng nũng nịu cười: "Đúng vậy, ‘người ta’, Tráng Tráng có thể không phải là
người ta sao?"
Chị dâu có thể nhẫn, chú em thì thể nhịn, ngươi
đoạt người yêu ta còn chưa tính sổ, còn diễu võ dương oai, lên mặt vểnh
mông, Chu Tráng Tráng quá tức giận, liền vỗ mặt bàn, phát ra một tiếng
động rung trời, kinh động toàn bộ thực khách.
Ssau khi vỗ xong, tuy rằng Phó Dương Dương tạm thời giật mình, nhưng tiếp theo, Chu Tráng Tráng còn chưa nghĩ ra cái gì hay ho để nói cả, vì thế sau hành động
đập bàn là liên tục trầm mặc.
Giây phút trầm mặc qua nhanh,
gương mặt Phó Dương Dương lại khôi phục vẻ mỉa mai lúc trước thì một
giọng nam gợi cảm đánh úp lại, khí thế cường đại chống đỡ Chu Tráng
Tráng: "Đã tới chậm, khiến Tráng Tráng của anh phát cáu rồi, anh thật
đáng chết mà, nhưng Tráng Tráng em giận thì giận, cũng không thể lấy tay mình ra hả giận, đánh gãy cái bàn chẳng nhằm nhò gì nhưng tay đỏ lên
rồi thì sao?"
Bạn chí cốt Andrew Lâm, đủ thông minh, đưa than
sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, chọn đúng thời điểm xuất hiện giải vây cho Chu Tráng Tráng, đóng kịch cũng phải làm sao cho ra dáng, bước qua vươn tay vòng ôm thắt lưng Chu Tráng Tráng.
Khoảnh khắc tay Andrew
Lâm ôm thắt lưng Chu Tráng Tráng, nàng bỗng nhiên cảm giác được một ánh
mắt như mũi lao nhọn hướng thẳng vào bàn tay kia đâm tới, đợi tập trung
tinh lực nhìn lên thì thà không nhìn còn hơn.
"Anh đây là. . . . . ." Đôi mắt Phó Dương Dương thanh tú khôn khéo đánh giá: "Bạn trai em sao?"
Andrew Lâm vươn tay bắt tay Phó Dương Dương, Phó Dương Dương tự giới
thiệu: "Tôi là bạn của Tráng Tráng, Phó Dương Dương, còn đây là vị hôn
phu tôi, Thường Hoằng."
Andrew Lâm nhìn về phía Thường Hoằng, tự đáy lòng nói: "Anh có cô bạn gái như vậy, phúc khí thật tốt."
Lời vừa nói ra, Phó Dương Dương cười đắc ý, Chu Tráng Tráng tức giận
đến nghiến răng nghiến lợi -- quả nhiên là mang dòng máu hỗn độn với bọn phương tây cướp Viên Minh Viên chúng ta ngày xưa mà, mắt Andrew Lâm này thật quá kém cỏi!
Cũng không chờ người đắc ý kẻ nghiến răng
lâu, Andrew Lâm tiếp tục bổ sung: "Tục ngữ nói rất đúng, nữ đại tam, ôm
kim chuyên, anh Thường có cô bạn gái như Phó tiểu thư đây, thật sự là
rất may mắn."
Ngoài mặt là khen ngợi Phó Dương Dương, bên trong ngầm châm chọc cô ta nhìn qua mặt bự hơn Thường Hoằng.
Quả nhiên chó sủa to là chó không cắn người, trước kia xem Andrew Lâm
một bộ dáng thân sĩ, nhưng công lực tổn hại người khác cũng khong thua
kém ai, một câu này liền khiến mặt Phó Dương Dương biến đen một lúc.
(Quạ: anh này cứu người mà bị coi là “chó không sủa” kìa)
Nhưng có
thể cướp Thường Hoằng trên tay Chu Tráng Tráng khẳng định đều là nhân
vật hung tàn, Phó Dương Dương chỉ dùng một thời gian ngắn đã đem sắc mặt còn tệ hơn thức ăn thừa lạnh ôi thiu thu thập vô cùng chỉnh tề.
Chỉnh đốn xong, Phó Dương Dương còn muốn đánh trả, nhưng Thường Hoằng
lại giành trước một bước: "Như vậy sẽ không quấy rầy, hai người từ từ
dùng bữa."
Nói xong lập tức đi đến một bàn cách khá xa bọn họ
ngồi xuống, Phó Dương Dương mắt nhìn theo bóng dáng hắn, trong mắt như
gió thu thổi qua, nhưng chỉ sau một lát, hết thảy đều yên lặng xuống.
Cô ta dùng âm điệu cùng biểu tình hoàn mỹ chào tạm biệt với hai người Chu Tráng Tráng, từ tốn đi về phía Thường Hoằng.
Bữa cơm này có thể nói Chu Tráng Tráng ăn đến lao tâm khổ lực quá độ.
"Hai người họ rất xứng đôi." Andrew Lâm nói.
Dao nĩa trên tay Chu Tráng Tráng chạm vào đĩa sứ phát ra tiếng vang.
"Đáng thương thay cho cái đĩa cùng lỗ tai của tôi”, Chu Tráng Tráng
dừng lại. “Tôi là nói, cả hai bọn họ đều bị ghen ghét nô dịch rồi, điểm
này rất xứng đôi." Andrew Lâm day day cái lổ tai mình.
"Ghen cái gì?"
"Nữ thì ghen tị cô, nam thì ghen tị tôi, nhưng vẫn có thể ẩn nhẫn không phát, khẳng định nội tâm đã bị gặm nhấm không còn nhận ra nữa."
"Có cái gì tốt mà ghen tị chứ? Tôi bất quá là bại tướng của thủ hạ hắn, là bạn gái cũ bị hắn vứt bỏ không cần.” Chu Tráng Tráng há to mồm ăn
thịt bò.
"Theo tôi thấy, cô mới