XtGem Forum catalog
Hướng Dẫn Xử Lý Rác Thải

Hướng Dẫn Xử Lý Rác Thải

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3211460

Bình chọn: 9.5.00/10/1146 lượt.

ia đình có một cửa hàng quần áo làm ăn rất tốt”.

“Anh nhớ cô ta học trường gì không?”.

Trịnh Đạc đọc tên một trường đại học, Lâm Gia Mộc đến trường đại học này xem tư liệu, tra được địa chỉ và số điện thoại liên lạc, nhưng số điện thoại không còn được sử dụng nữa. Khi đó Hầu Lộ Lộ có bảo hiểm sinh viên, nằm viện ở địa phương một thời gian. Tư liệu về cô ta ở bệnh viện cũng không đầy đủ, địa chỉ liên lạc là địa chỉ trường học. Có điều thông tin cô ta bị trầm cảm nặng, phải uống thuốc quanh năm đã được bệnh viện chứng thực.

Trịnh Đạc thì đến nhà gã họ Cam, cửa đóng chặt như dự đoán. Trịnh Đạc bấm chuông cửa một hồi lâu, đứng ngoài gọi to: “Chú! Chú có nhà không?”.

Cuối cùng nhà bên cạnh mở cửa, một bà già tóc bạc trắng thò đầu ra hỏi: “Cháu tìm ai?”

“Cháu tìm chú họ cháu, chú ấy họ Cam”. “Chú họ?”.

“Vâng ạ! Nhà cháu ở thành phố A, chú Cam với bố cháu đã nhiều năm không gặp nhau. Cháu đến đây công tác, bố cháu bảo cháu tới thăm chú ấy”.

“Ông Cam đã chết một năm rồi”.

“Sao? Chú ấy chết thế nào? Sao cháu không biết tin gì cả?”.

“Hình như ngày trước ông ấy bị bỏng ảnh hưởng đến phổi, phổi ông ấy vẫn không tốt, càng nhiều tuổi sức khỏe càng kém. Bà nghe nói sau khi bệnh nặng, ông ấy đã gọi điện thoại cho thằng cháu, thằng cháu đưa ông ấy vào bệnh viện, chưa được một tuần đã thấy bảo chết rồi. Căn hộ này để lại cho thằng cháu đó, từ đó đến giờ vẫn cho người khác thuê”.

“Không đúng, cháu nghe một người bạn của bố cháu nói mấy ngày hôm trước còn nhìn thấy chú ấy ở công viên mà”.

“Người mà bạn bố cháu nhìn thấy không phải ông Cam mà là ông Võ. Ông Võ cũng bị bỏng, cũng ở một mình, thuê căn hộ của thằng cháu ông Cam. Hàng xóm láng giềng đều nói ông Võ thoạt nhìn rất giống ông Cam, ngay cả ăn mặc cũng không khác là mấy”.

“A… Vậy bây giờ còn người nào ở đây không?”. “Đã vài ngày bà không nhìn thấy ông Võ rồi”.

“Vậy bà có số điện thoại của cháu chú Cam không?”.

“Cháu đợi chút, để bà tìm xem”. Bà già vào nhà, một lát sau cầm một quyển danh bạ điện thoại đi ra: “Chính là số này…”.

Bà đọc từng số một cho Trịnh Đạc, Trịnh Đạc cảm ơn rồi vội vàng đi luôn.

“A lô! Anh chủ nhà đấy à? Tôi là cháu chú Võ. Nghe nói chú tôi lại bị ốm, tôi đến thăm chú ấy nhưng gõ cửa mãi không thấy ai mở cửa. Hàng xóm nói chú ấy mấy hôm không ra ngoài, tôi sợ chú ấy có chuyện, anh có thể tới mở cửa giúp tôi không?”.

Bất cứ chủ nhà nào cho một người ốm yếu thuê nhà cũng rất sợ nghe thấy có người nói vài ngày người thuê nhà không ra ngoài, không cần phải nói người chủ nhà này còn có một ông chú đã bệnh nặng trong căn hộ đó rồi chết trong bệnh viện. Trịnh Đạc chỉ đợi dưới lầu không đến nửa tiếng đã nhìn thấy một chiếc xe con dừng lại, một người đàn ông béo lùn thở hồng hộc từ trên xe bước xuống.

“Anh là chủ nhà à?”.

Người đàn ông béo lùn nhìn anh ta một cái: “Anh là người nhà ông Võ? Gọi tôi là anh Cam là được”.

“Vâng”.

“Tôi vốn không muốn cho người già ốm thuê nhà, có chuyện gì không tiện giải quyết. Nhưng khi đó bà chị đến thuê nhà nói ngọt lắm, nói ngày nào chị ta cũng sẽ đến thăm bố, ai ngờ tôi nghe hàng xóm nói thuê nhà xong lúc nào cũng chỉ có một mình ông Võ, không hiểu ra sao nữa…”.

“Dạo này em họ tôi có chút việc gia đình”.

“Có việc cũng không thể bỏ mặc người già được. Nhìn chị ta có vẻ phúc hậu, không ngờ lại bất hiếu như vậy”.

“Vâng, vâng, anh nói đúng. Thì thế nó mới nhờ tôi đến thăm chú ấy đây”.

Hai người vừa nói chuyện vừa lên lầu. Đứa “con gái” đến thuê nhà cho “bố” này hiển nhiên là Hầu Lộ Lộ. Cô ta còn ít hơn Trịnh Đạc một tuổi, nhưng lại bị anh Cam thoạt nhìn khoảng bốn mươi tuổi gọi là bà chị, có thể thấy cô ta đã thay đổi rất nhiều.

Anh Cam mở cửa, cực kỳ kinh ngạc trước cảnh tượng trong nhà.

Căn nhà này được dọn dẹp quá sạch sẽ, hoàn toàn không giống nơi ở của một ông già ốm yếu hơn sáu mươi tuổi. Chăn ga đều in hình hoa, trên tường còn treo một bức ảnh cỡ đại.

“Ơ, đây là con gái của bà chị đó à? Nhìn có nét rất giống”.

“Không phải, đây là ảnh em họ tôi lúc chưa béo phì”. Trịnh Đạc cũng rất cảm khái khi nhìn thấy bức ảnh.

“Không nhận ra được, không nhận ra được”. Chủ nhà nói: “Mấy thứ này cũng đều là em họ anh chọn à? Không phải dành cho một ông già”.

“Đây đều là đồ dùng cũ của nó”, Trịnh Đạc cười nói. Anh ta xem xét đồ đạc trong nhà, đồ dùng thoạt nhìn rất sạch sẽ nhưng đã có một lớp bụi mỏng, sờ vào sẽ để lại dấu tay rõ ràng. Trịnh Đạc bí mật chạm vào điện thoại, tiếng chuông điện thoại vang lên: “A lô! Chú à? Sao cháu gọi chú không nghe máy? Làm cháu sợ chết đi được. Chú đang ở nhà chú Ba à? Bao nhiêu ngày? Ngày mai về à? Lấy thứ gì à? Vâng, để cháu tìm xem… Đúng rồi, cháu nhờ chủ nhà mở cửa… Vâng, vâng…”.

Thấy anh ta nghe điện thoại, chủ nhà cười: “Đúng là anh lo bò trắng răng rồi”.

“Đúng thế thật”.

“Không có việc gì thì tôi đi trước đây. Lúc nào đi anh bấm khóa vào”. “Vâng, vâng”.

Chủ nhà nhìn quanh. Vốn trong nhà cũng không có đồ đạc gì của mình, ngay cả một chiếc gương ra hồn cũng không có. Bàn ghế giường tủ đều là đồ cũ, một ông già thì có thứ gì đáng để một người ăn mặc đàng hoàng như Trị