
sau kia không ngừng thấp giọng đáp “Đúng vậy, nhị đương gia, hắn mà giết ai thì lục thân cũng không nhận ra(lục thân: cha, mẹ, vợ, con, anh chị, em), một nữ nhân như thế này, giết nàng cũng không được cái gì, chúng ta phải đi nhanh lên thôi.”
Nhị đương gia gắt gao nhìn chằm chằm phía trước, lớn tiếng quát “Ngươi biết cái gì? Nếu chỉ là một nữ nhân hắn không thèm quan tâm, hắn có thể đem ta đến trao đổi sao?”
Ta vừa nghe, ngăn lại nói “Đó là bởi vì hắn kiêu ngạo, sợ đánh mất mặt mũi, nếu ta là như thế, đã sớm được ở trong phủ bảo vệ thật tốt, làm sao các ngươi có thể bắt ta để uy hiếp hắn?”
“Câm miệng.” Dạ Trạch Vũ khẽ quát. Giọng nói lạnh lùng làm ta không khỏi rùng mình, nam nhân này, sắp chết đến nơi rồi, nếu ta không tự cứu mình thì phải chịu chết sao, hắn lại còn ngăn cản ta! Đồ lãnh khốc, ta mà chết thì có biến thành quỷ cũng không tha cho ngươi.
Ta hung hăng trừng mắt liếc hắn, một bên suy nghĩ biện pháp chạy trốn, một bên cầu nguyện các vị thần tiên có thể hiển linh, mau mau cứu cái mạng nhỏ của ta.
Dạ Trạch Vũ lạnh lùng nhìn nhị đương gia phía sau ta, lại giơ lên khóe miệng, hơi hơi nở nụ cười. Nhìn hắn tươi cười yêu mị quỷ dị như vậy, dường như ta đã quên giờ phút này mình còn đang bị bắt làm con tin, toàn tâm sa vào nụ cười tuyệt mĩ của hắn.
Ta nắm chặt tay, móng tay ấn sâu vào lòng bàn tay làm tinh thần ta chấn động. Thầm nghĩ, giờ phút này nhị đương gia kia, cho dù không bị tên kia tươi cười mê hoặc, thì tươi cười như vậy ít nhất cũng sẽ làm cho hắn kinh ngạc một trận. Tính ra hắn cũng thông minh, thời khắc mấu chốt còn biết dùng mỹ nam kế. Ta phải bắt lấy cơ hội, giờ phút này không trốn, còn đợi khi nào. Ta nói thì chậm mà hành động thì nhanh, đột nhiên nâng chân lên, hung hăng đá vào chân phải của hắn.
Như mong muốn nghe được tiếng kêu như giết heo của hắn, ta nhanh chân muốn hướng phía Dạ Trạch Vũ chạy đi. Nhưng sự thật chứng minh, ta thật sự là quá ngây thơ rồi, không chạy được vài bước, ta đã bị bàn tay phía sau bắt được, “Ngươi kỹ nữ này.” Nói xong hắn lại giơ cao ngân châm, lúc này đã không hề do dự muốn lấy mạng ta.
Ta sợ tới mức nhắm chặt mắt, nhưng một hồi lâu, trên người một chút cảm giác cũng không có. Ta vội vàng mở mắt, đã thấy Dạ Trạch Vũ kia không biết khi nào đã đi tới trước ta, chỉ thấy ánh mắt hắn nghiêm nghị hạ tay phải xuống, một tiếng vang cổ quái, chất lỏng màu đỏ ấm áp bắn lên mặt ta, thân thể nhị đương gia kia xụi lơ ngã xuống, về phần đầu sao, chẳng biết đã đi đâu.
Ta nâng tay sờ sờ hai má, trên tay dấp dính, ta vừa nhìn, dĩ nhiên là máu… Ta hét to một tiếng, nháy mắt mất đi ý thức…
Khi tỉnh lại, ta nhìn cảnh tượng quen thuộc trước mắt, đây không phải là phòng của ta sao? Ta khi nào thì trở về? Ta cúi đầu nhìn nhìn trong lòng bàn tay, sạch sẽ.
Thấy ta tỉnh lại, bên cạnh Thu Ngữ vừa khóc vừa nói “Phu nhân cuối cùng cũng tỉnh, phu nhân đã ngủ cả ngày rồi.
Ta giương mắt nhìn nàng “Ta ngủ lâu như vậy ?”
“Đúng vậy. Lúc phu nhân trở về trên người đầy máu, làm nô tỳ thật sợ hãi.”
Ta từ từ đứng lên, Thu Ngữ giúp ta xuống giường. Đúng rồi, là hắn đã cứu ta.
Ta mặc thêm áo, hỏi “Dạ Trạch Vũ đâu?” Cho dù hắn có lời nói lạnh nhạt, lại cổ quái chán ghét, nhưng có tình có lễ, ta cũng phải cảm ơn hắn, dù sao hắn cũng đã tự mình đến cứu ta trở về.
“Nghe nói gia vì cứu phu nhân mà bị thương, thái y bây giờ đang bắt mạch cho gia”
Bị thương? Sao lại có thể? Ta bỗng nhiên chạy vội ra ngoài, đến phòng cách vách. Ta đẩy người phía trước ra. Trời ạ, đây là Dạ Trạch Vũ sao? Giờ phút này hắn nằm trên giường vẻ mặt trắng xanh, thậm chí ngay cả môi cũng không có huyết sắc, khuôn mặt xanh xao như quỷ, nhưng ta lại không thể nào cười nổi, thấy hắn không hề có sức lực nằm ở đó, làm cho ta quả thực không thể tin được đây chính là Dạ Trạch Vũ ngày thường luôn mặt lạnh nghiêm khắc giáo huấn người khác.
Tại sao có thể như vậy? Ta nhìn sang vẻ mặt lo lắng của An Thần bên cạnh thái y, vội vàng cầm lấy tay hắn “An Thần, ngươi nói cho ta, Dạ Trạch Vũ sao lại bị như vậy?
An Thần cúi đầu, “Phu nhân, ngân châm của nhị đương gia Thanh bang kia chứa kịch độc, gia vì cứu phu nhân, dùng thân thể thay phu nhân chắn đi công kích của hắn.”
Ta kinh ngạc quay đầu nhìn Dạ Trạch Vũ, trong lòng nhất thời khó có thể chấp nhận sự thật.
Hắn đã vì ta mà trúng một châm? Vì cái gì? Là vì cái gì đây?
Lúc này, Thái y đứng dậy, nhìn ta nói “Khởi bẩm phu nhân, Dạ đại nhân trúng độc là hoắc hương kế. Độc này là rất hung hiểm, chỉ sợ…”
Chỉ sợ? Chẳng lẽ hắn chỉ có thể chờ chết? Ta bắt lấy ống tay áo của thái y, “Chẳng lẽ không có biện pháp nào sao?”
Thái y cau mày, trầm ngâm không nói, một lúc lâu sau, hắn mới chậm rãi nói “Ta nhớ rõ dược thánh từng lưu lại phương thức, nghe nói có thể giải kì độc của thế gian, bất quá bởi vì dược liệu không dễ tìm kiếm, cho nên ít người biết đến. Dược liệu này cần mất nhiều thời gian và ngân lượng để tìm, nhưng là…”
“Bất kể cái gì… ?” Một giọng nói uy nghiêm từ phía sau truyền đến, tất cả mọi người nhìn hắn, tất cả sợ hãi quỳ rạp xuống đất “Hoàng Thư