
mảnh vỡ thủy tinh rơi vãi đâm vào chân người đẹp thì
không tốt đâu”, một giọng bông đùa chói tai của đàn ông vang lên.
Giang Văn Khê bực bội ngẩng đầu, nhờ ánh đèn ẩn hiện,
cô nhìn thấy một người đàn ông xuất hiện ở lối đi nhỏ phía đối diện bồn nước.
Cô không nhìn rõ tướng mạo người đó, nhưng chỉ dựa vào
giọng nói, cô biết mình đã nghe ở đâu đó, giọng nói này rất đáng ghét. Đen khi
hắn ta đứng trước mặt, cô mới nhìn rõ hóa ra là người nhìn kiểu gì cũng thấy
dung tục, người mới vào đây đã nghe hắn mở miệng giễu cợt Lạc Thiên - Vương Hạo
Lỗi.
Ánh mắt vừa thu lại, cô đã liếc thấy từ lối đi nhỏ đó
có một bóng người vội vã lẻn ra, gấu váy bay bay, bước nhanh đến đầu kia của
bồn phun nước. Bỗng nghe thấy bóng người ấy kêu lên một tiếng, hình như chân
giẫm phải thứ gì đó.
Cây cối hai bên lối đi rất rậm rạp, ánh đèn dường như
không thể xuyên qua tán lá dày, âm u như thế, thích hợp cho việc làm chuyện mờ
ám, càng thích hợp để lén lút vụng trộm.
Ánh mắt cô nhìn xuống đôi giày da của người đàn ông
trước mặt, hừ lạnh trong lòng, không hổ là bạn học. Ngày đẹp tháng tốt, họp mặt
lớp cũ, thực sự tiện cho mọi người đến đây vụng trộm với nhau.
Vương Hạo Lỗi hình như không hiểu sắc mặt người ta,
cũng mặc kệ cô có đồng ý hay không, tự mình ngồi xuống cạnh cô, cố ý ngồi ở vị
tới gần cô nhất.
Cô cau mày, xích sang một bên, ai ngờ Vương Hạo Lỗi
lại nhích lại gần cô. Cứ thế hai lần nữa, cô không thề chịu nổi cái gã đàn ông
không mời mà đến, vô cùng buồn nôn ấy, đứng phắt dậy định bỏ đi.
Ngờ đâu Vương Hạo Lỗi nắm lấy tay cô.
Cô quay lại trừng mắt nhìn hắn, hất mạnh ra, giận dữ
nói: “Xin anh hãy tự trọng, nếu xảy ra phiền phức không đáng có, hậu quả tự
chịu”.
“Giang tiểu thư hà tất phải giận dữ như thế? Thực ra,
chẳng qua tôi chỉ muốn trò chuyện một chút với cô thôi. Lẽ nào Giang tiểu thư
không nghĩ rằng trong một đêm đẹp như thế này, vô tình gặp gỡ, chính là duyên
phận mà trời đất đã sắp đặt sao”, ánh mắt Vương Hạo Lỗi toát ra quá nhiều ẳn ý.
Duyên phận?
Cô cười lạnh một tiếng, cô lại không thấy đó duyên
phận nên chỉ lạnh nhạt đáp: “Xin lỗi, tôi đi trước”.
Vừa định bước đi thì cô nghe người sau lưng cười vui
vẻ: “Kẻ khiến cho Giang tiểu thư xinh đẹp của chúng ta tức giận đến độ đập vỡ
ly rượu, nhất định đã làm chuyện gì khiến cô không vui phải không? Để tôi đoán
thử người đó là ai nhé? Ổ, nhất định là người đã đưa Giang tiểu thư đến đây.
Rốt cuộc cậu ta đã làm gì khiến cô buồn bực như vậy? Để tôi bạo gan đoán thêm
lần nữa. Có phải cậu ta đã làm chuyện gì có lỗi với Giang tiểu thư? Chẳng hạn
như... giống tôi lúc nãy”.
Giang Văn Khê chưa từng thấy ai trơ trẽn như vậy, lén
lút vụng trộm mà còn lấy đó làm tự hào. Tâm sự bị vạch trần, cô không giận còn
cười, quay lại nhìn Vương Hạo Lỗi, ngồi xuống cạnh hắn, nhếch môi: “Là Vương
tiên sinh phải không, anh muốn nói chuyện gì?”
Nếu cô cứ thế bỏ đi, cô cảm thấy quá có lỗi với bản
thân. Tại sao cái người đàn ông chết tiệt đó có thể thẳng thừng gặp người tình
cũ, còn cô lại phải một mình ở đây đập ly để giải sầu? Thấy có người muốn làm
quen, vì sao phản ứng đầu tiên trong đầu cô lại là tránh xa? Phải giữ gìn vì ai
chứ? Nực cười!
Vương Hạo Lỗi thấy cô nhẹ nhàng ngồi xuống thì hai mắt
sáng rực, như đang xem xét một thứ bảo vật hiếm có, hắn thưởng thức cô từ trên
xuống dưói một lượt, ánh mắt cuối cùng tham lam khóa chặt vào phần ngực đầy đặn
của cô
Đúng là một bảo vật khiến người ta ngứa ngáy cả
tim!
“Gọi là Vương tiên sinh thì xa lạ quá, tôi sẽ không
ngại nếu cô gọi tôi là Hạo Lỗi đâu”, Vương Hạo Lỗi viện cớ nhích lại gần cô.
Hạo Lỗi? Cô buồn nôn. Nếu không vì muốn mượn cớ để tìm
hiểu vài điều cô muốn biết thì chắc chắn cô tuyệt đối sẽ không cho ánh mắt hắn
dừng lại thêm giây nào trên người mình, nhất định cô sẽ móc mắt hắn ra.
Người dựa ra sau, so ra thì xem như đã kéo giãn khoảng
cách.
Vương Hạo Lỗi cũng thuận thế dựa người ra sau, đưa
cánh tay vòng qua lưng ghế, trông như có vẻ đang ôm Giang Văn Khê vậy.
Cô siết chặt nắm tay, tự nhủ phải nhẫn nhịn.
Vương Hạo Lỗi tiếc nuối: “Tôi chỉ thấy rất tò mò, với
điều kiện tốt như Giang tiểu thư, sao lại chịu nhún nhường vì cậu ta?”. Vương
Hạo Lỗi vắt chéo chân, cười rất kiêu căng.
“Nhún nhường?” Giang Văn Khê nheo mắt, nghi ngờ hắn có
phải dùng từ sai hay không, “Tôi lại cảm thấy tôi đang trèo cao”.
“Ha ha ha, trèo cao? Đúng là buồn cười.” Vương Hạo Lỗi
nói giọng châm biếm, “Hôm nay bất kỳ một người phụ nữ nào ở đây, dùng hai từ
“Trèo cao” đều cảm thấy là đã đề cao cậu ta quá”.
Giang Văn Khê nổi giận: “Anh si nhục vị hôn phu của
tôi trước mặt tôi như thế, không cảm thấy thất lễ à?”.
Vương Hạo Lỗi cười càng to: “Giang tiểu thư, cô trốn
ra đây, lẽ nào không phải vì bắt gặp cậu ta lén lút gặp mặt người yêu cũ? Lẽ
nào không phải vì giận cậu ta? Chuyện này mọi người có mặt ở đây không cần nghĩ
cũng có thể đoán ra. Chuyện hai người họ lúc đầu, cô biết được bao nhiêu, hiểu
được bao nhiêu so với người đã chơi với họ từ nhỏ đến lớn như tôi? Tôi đâu cần
sỉ nhục cậu ta, cho dù cậu