
tên Vạn
Tử Thiên Hồng, nhìn thấy anh ôm một cô nàng hở hang hôn nhau công khai, tay anh
không hề e ngại, đặt trước ngực cô ta, xoa bóp liên tục.
Cơn đau như cắt nơi lồng ngực khiến chị sắp ngạt thờ,
cảnh tượng đó còn tàn nhẫn hơn khi thấy anh hôn chị Quy Vân.
Một lúc lâu sau, cuối củng anh cũng buông cô ta ra.
Chị không thể kìm nén cơn giận, bước nhanh đến, giơ
tay lên tát anh một cái thật đau.
Anh sững người, vẻ mặt giận dữ nhìn trừng trừng chị.
Chị giễu cợt: “Giang Hoài Thâm, anh đúng là tệ hại.
Anh không xứng với chị tôi”.
Mắng xong, chị quay người bỏ đi.
Mấy người anh em đứng canh anh ai nấy đều xoa tay,
định dạy dỗ chị thay anh. Anh đưa tay ra ngăn lại, cắn răng, siết chặt nắm đấm,
căm hận nhìn theo chị.
Vì thành tích học tập của Nghiêm Tố quá xuất sắc, chị
được trường cử đi du học theo diện trao đổi học sinh.
Quy Vân mừng đến nỗi khóc rất lâu, không ngừng nói
cuối cùng đã mong được đến ngày Tố Tố thành công, cùng lúc với niềm vui thì lại
thấy nỗi phiền não vì khoản sinh hoạt phí sắp tới.
Nghiêm Tố không vui, một là vì sinh hoạt phí, số tiền
ấy không biết lấy ở đâu ra, hai là vốn nghĩ rằng chị cả đời ghét đàn ông, sẽ
không thích ai, nhưng chị lại phát hiện ra một cách bi thảm rằng, chị đã thích
một tên lưu manh thối tha, hơn nữa người mà tên lưu manh ấy thích lại là chị
ruột của chị. Còn nữa, nếu chị ra nước ngoài, có khả năng sẽ rất lâu không được
thấy tên lưu manh ấy, có lẽ cả đời cũng sẽ không gặp lại anh nữa.
Đúng lúc Nghiêm Tố thầm buồn bã thì điều bất ngờ đã
xảy ra, Quy Vân quyết định tái hôn, lấy một ông già họ Dương lớn tuổi hơn chị
rất nhiều.
Nghiêm Tố hỏi Quy Vân, có phải là vì sinh hoạt phí nên
mới làm vậy không?
Quy Vân cười nói không phải, người đàn ông ấy tuy lớn
tuổi, nhưng đối xử với chị rất tốt, chỉ là chị muôn tái hôn, tìm một người đàn
ông chăm sóc chị mà thôi. Chị rất xin lỗi rằng dù cho chị lấy chồng thì vẫn
không có được khoản sinh hoạt phí đó.
Nghiêm Tố không biết nói gì, đêm đó chị ngồi trên ban
công ngần ngơ rất lâu, do dự không biết có nên từ bỏ cơ hội du học này không.
Hôm sau tan học, Nghiêm Tố bất ngờ trông thấy Giang
Hoài Thâm đã lâu không gặp ở trước cổng trường.
Chị trừng mắt nhìn anh: “Anh đến làm gì?”.
Giang Hoài Thâm kéo chị đến công viên gần trường, nhét
cho chị một phong bì.
“Gì đây?”, chị mở ra, bất ngờ nhìn thấy một tờ chi
phiếu, bên trên viết những mười vạn tệ. Chị ngẩn người rồi hỏi anh, “Anh có ý
gì đây?”.
Anh nhìn chị, nói gọn: “Mười vạn tệ đây chắc đủ cho cô
sinh hoạt một năm ở Anh, tiền sau này đợi khi cô đến Anh rồi tôi sẽ tiếp tục
chuyển cho cô”.
“Tôi không cần tiên của anh, cầm đi”, chị nhét trả lại
anh.
“Cô đừng mơ tưởng, nếu không phải vì Quy Vân, tôi cũng
mặc kệ cô. Tôi không nói là sẽ cho không cô, chỉ là mượn, đợi cô về nước rồi sẽ
trả cho tôi cả vốn lẫn lời, giấy mượn tiền tôi đã viết cho cô rồi, cô chỉ cần
ký tên là được”, anh rút ra một tờ giấy, đưa cả giấy lẫn bút cho chị.
Chị tức đến nỗi tái xanh mặt, chi vào mũi anh, quát:
“Giang Hoài Thâm, tôi không đi, cũng không thèm mượn tiền anh. Sau này tôi
không muốn nhìn thấy anh nữa, anh cút đi cho tôi! Từ nay về sau, nơi có anh thì
không có tôi”. Nói xong chị quay người chạy đi.
“Chắc không phải cô sợ không trả nổi tiền cho tôi nên
mới không chịu mượn tiền chứ?”, giọng nói mang vẻ giễu cợt vang lên sau lưng.
Chị quay phắt lại, hét lên giận dữ: “Giang Hoài Thâm,
anh là tên lưu manh, anh là đồ khốn nạn. Tôi hận anh! Tôi hận anh!”. Tại sao
anh không hề nghĩ đến cảm giác của chị? Tại sao chị lại yêu phải tên lưu manh
tàn nhẫn máu lanh lại vô tình như vậy? Nước mắt không kiềm chế nổi roi ra, chị
khóc to trước mặt anh, không hề che giấu.
“Tôi vốn là một thằng lưu manh.” Anh cũng không an ủi
chị, chi lặng lẽ nhìn chị khóc, đến khi chị không còn roi nước mắt nữa, anh mới
lấy khăn tay ra, đưa cho chị: “Cô là niềm hy vọng của Quy Vân, Quy Vân gửi gắm
mọi điều cô ấy không làm được cho cô, cô được đưa đi du học, Quy Vân vui đến
nhường nào. Nếu cô muốn nhìn cô ấy đau lòng buồn bã thì cứ ở lại. Tôi nói tôi
cho cô mượn tiền không phải vì tôi nhỏ mọn, vì bao năm nay tôi biết tính tình
cô thế nào, cho không cô thì cô có chịu cầm không? Nếu cô không muốn chị cô sầu
khổ vì món tiền này, đi vay nặng lãi, thế thì mượn tôi. Tôi cũng muốn xem xem
cô trả số tiền này lại cho tôi thế nào, đừng để tôi đánh giá thấp cô”.
Anh nói hết những gì cần nói, lại đẩy giấy và bút đến
trước mặt chị, lặng lẽ chờ phản ứng của chị.
Chị trừng đôi mắt long lanh lệ nhìn thẳng anh, chùi
đôi mắt cay nhức, cầm lấy giấy và bút, lướt qua nội dung trên giấy, ký tên rồi
ném bút lên người anh, hét to: “Giang Hoài Thâm, tôi sẽ không vì anh cho mượn
tiền mà cảm ơn anh đâu. Tôi sẽ không để chị tôi thất vọng, cũng sẽ không để chị
ấy đau khổ, anh chờ đấy, số tiền này tôi nhất định sẽ trả cho anh cả vốn lẫn
lời”.
“Tốt, tôi đợi”, anh cười cười, nhìn bóng chị tức tối
bỏ đi, trong tích tắc như quả bóng xì hơi.
Anh chậm rãi quay lại, nhìn gốc quỳ già sau lưng.
Nghiêm Quy Vân từ