
Giang Văn Khê. Nhớ lúc
đầu anh bị cô tát một cú, sau đó cũng đau rất lâu, lực tay của cô gái
ấy, anh hiểu rõ.
Quay lại gian phòng đó, thấy Lý Đại Hải
đang lồng lộn, nếu không phải quản lý đại sảnh ngăn lại thì đã chồm đến
xé nát Giang Văn Khê ra rồi.
Anh hẹn Lý Đại Hải ra nói chuyện riêng,
chuyện Lý Đại Hải giở trò với cô phục vụ, anh không nói rõ, tiền thuốc
men và bồi thường tổn thất cho ông ta đều do anh chi trả.
Lý Đại Hải sau khi tỉnh rượu cũng hiểu chuyện xấu này không nên để lan rộng, nhận lời nể mặt anh mà tha cho Giang Văn Khê.
Qua một tiếng đồng hồ hòa giải, trong phòng chỉ còn lại Lạc Thiên và Giang Văn Khê.
Dưới ánh đèn vàng, sự trầm mặc bao phủ hai người.
Lạc Thiên khoanh tay, nhìn chằm chằm Giang Văn Khê vẫn đang sụt sịt.
“Người đó thật sự không phải do tôi
đánh…”, Giang Văn Khê nức nở, khẳng định rằng cô không đánh Lý Đại Hải
kia, “Tôi thật sự không đánh ông ta…”. Cô vốn định về nhà, chỉ trùng hợp đi qua nhà hàng này, vì gấp rút quá nên tìm vào nhà vệ sinh, làm sao có thể tự dưng đánh người được.
Lạc Thiên nhíu mày, im lặng mấy giây rồi nói gọn: “Giang Văn Khê, chẳng lẽ cô không nhận ra bản thân cô rất có vấn đề sao?”.
Nước mắt đầm đìa, Giang Văn Khê băn khoăn ngẩng lên nhìn anh, sụt sịt: “Có… có vấn đề gì?”.
Ánh đèn đỏ vàng giao nhau, chiếu lên gương mặt nhòe nhoẹt nước mắt của cô càng khiến cô trở nên vô tội và đáng thương hơn.
Lúc này rồi mà cô vẫn kiên quyết như thế, khiến Lạc Thiên tức tối nghiến răng: “Giang Văn Khê, chẳng lẽ cô không
nhận ra, trong một tình huống đặc biệt nào đó, cô sẽ làm những việc khác hẳn hành vi bình thường của cô?”.
“Gì cơ?”, cô nấc lên, mở to mắt, nhìn anh vẻ khó tin.
Anh nhìn cô vẫn đang nấc nghẹn nhưng
gương mặt toát lên vẻ ngạc nhiên, có phần không nhẫn tâm nhưng anh đành
phải nói: “Cô không cần trừng mắt với tôi, ít nhất lần này là lần thứ tư tôi phát hiện ra cô không bình thường. Lần đầu là trong hôn lễ của Châu Thành, tôi cưỡng hôn cô, cô đã tát cho tôi một cái; lần thứ hai, bảo cô đưa catalog mẫu vật liệu tường, cô lại cầm nó ném vào đầu tên cướp
giật; lần thứ ba, sáng hôm Giáng Sinh, cô dạy dỗ một tên đàn ông khốn
nạn trước cửa thang máy. Ba lần đều do tôi tận mắt chứng kiến. Tối nay
tuy tôi không nhìn thấy cô đánh Lý Đại Hải, nhưng với hành vi trước đây
của cô, tôi hoàn toàn có lý do tin lời ông ta nói là sự thực, đồng thời
tôi đã tìm ra cô nhân viên phục vụ kia để chứng minh việc này, mắt phải
của Lý Đại Hải chính xác là do cô đánh bầm tím như vậy. Bốn lần, nếu
thêm buổi tối ở quán bar là năm lần, sau mỗi lần như vậy cô đều viện cớ
không phải do cô làm để trốn tránh trách nhiệm, chẳng lẽ cô thật sự
không nhận ra bản thân có vấn đề?”.
Nghe anh nói xong, sắc mặt cô trắng bệch, đôi mắt bình thường tràn đầy sự linh hoạt bây giờ rất hoang mang, mặt
đờ đẫn nhìn thẳng phía trước, không lâu sau, những giọt nước mắt trong
veo lăn theo gò má rơi xuống đất.
“Giang Văn Khê, tôi đề nghị cô đến khám ở bác sĩ não khoa, hoặc đến bác sĩ tâm lý cũng được.”
Anh chưa nói xong, nước mắt cô đã dâng lên hệt như một dòng suối, rồi cứ thế mà khóc thật to.
Anh hoàn toàn không ngờ lời của mình lại
mang đến kết quả như vậy, anh cắn răng thầm rủa một tiếng, rút mấy tờ
khăn giấy trong hộp kế bên đưa cho cô: “Có gì thì cô cứ từ từ nói, khóc
cái gì?”.
Giang Văn Khê như không nghe lời anh nói, nước mắt cứ như chuỗi trân châu bị đứt dây rơi xuống, càng lúc càng
nhiều như đang phải chịu một nỗi tủi thân kinh khủng lắm.
Anh rút tay lại, cảm thấy bực bội khó tả, giọng bất giác cao lên vài phần: “Xin cô làm ơn đừng khóc nữa được
không?! Có gì thì cứ nói ra đi chứ?!”. Sao phụ nữ cứ thích khóc thế nhỉ, có việc gì không thể nói mà cứ phải khóc mới được?!
Anh càng quát cô thì cô càng khóc dữ, như thể nước mắt không ngừng lại được.
Nhất thời, anh co chặt nắm tay nhìn cô vẻ bất lực, không biết phải làm sao chặn dòng nước mắt của cô lại, những
lời định an ủi vừa đến miệng lại mắc kẹt ở cổ họng, không nói nổi.
Anh nghiến răng, quay mặt đi, quyết tâm đợi cô khóc xong sẽ tiếp tục nói chuyện.
Nhưng kiên trì không đến mười giây, anh
chịu không nổi tiếng khóc và nước mắt của cô, đành đầu hàng, cầm mấy tờ
khăn giấy đứng lên, đến cạnh cô rồi ngồi xuống, đưa tay ôm lấy cô, ấn cô vào lòng, khẽ khàng lau nước mắt cho cô.
“Đừng khóc nữa, đừng khóc nữa, có bệnh gì khó nói thì cô cứ nói ra đi.” Đôi mắt anh chưa bao giờ dịu dàng như
thế, giọng nói trong vô thức cũng dịu dàng hẳn đi.
Giang Văn Khê áp vào ngực anh, nức nở
không kiềm chế được: “Tôi thật sự… không phải cố ý… Tôi cũng thật sự
không nhớ ra… từng đánh người… Nhưng tôi biết, tôi nhất định là có đánh… nhất định là có… hu hu hu…”.
“Ừ ừ, đừng khóc nữa, cô từ từ mà nói”, anh rất tự nhiên ôm lấy cô, khẽ vỗ lưng cô, giúp cô thở đều hơn.
Cô nấc lên mấy tiếng, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, một lúc lâu sau mới nói: “Do ông ấy làm vỡ hai bộ ly cà phê
tôi mới mua hôm nay, hai bộ ly đó rất đắt, tốn của tôi hơn nửa tháng
lương. Tên háo sắc đó giở trò với người khác, còn làm vỡ ly cà phê của
tôi, tôi nh