Duck hunt
Hương Vị Tình Yêu

Hương Vị Tình Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323352

Bình chọn: 9.5.00/10/335 lượt.

người khác nhìn vào phải đỏ mặt, tim đập thình thịch.

“Nhìn đủ chưa thế?” Trình Chân cúi đầu nhìn, tay đỡ tôi trên eo chặt hơn, nhưng lại không hề khách khí nói: “Chị không muốn chết đuối thì đừng có mà cằn nhằn nữa.”

Tôi bị Trình Chân ôm, đi về phía nước nông, vô cùng xấu hổ và tức giận nhưng không dám đẩy cậu ấy ra, chỉ có thể ấm ức, mặt đỏ bừng.

Đúng lúc này Liễu Đình từ phía bờ tiến lại, hỏi: “Tiểu Vi, cậu không sao chứ?”

Cả người tôi lúc này đều mơ hồ, chỉ cảm thấy mặt đang nóng tới mức có thể đun sôi được nước ở hồ bơi này.

Trình Chân thở dài, hét lên với Liễu Đình: “Ném cho chị ấy cái phao.”

Dù sao thì trò vui cũng cho người ta xem đủ rồi, có mất mặt thêm một tí cũng chẳng sao. Định thần lại tâm lý hỗn loạn lúc nãy, tôi ôm lấy cái phao Liễu Đình ném xuống, cuối cùng cũng thoát ra được.

Lúc đến gần bờ, tôi lập tức leo lên thành bể. Không thể bơi thêm được nữa.

Lúc đi ra từ phòng thay đồ, Liễu Đình tiến đến trước mặt tôi, gương mặt đang cố kìm để không bật cười. Tôi nấp sau lưng cậu ấy, từ trong gương có thể thấy mặt tôi đang đỏ hết cả lên.

Một lúc sau, Trình Chân cũng xuất hiện từ phía bể bơi, Liễu Đình đề nghị chúng tôi cùng đi ăn, tôi giả vờ không quan tâm đến chuyện vừa xảy ra. Trên cả đoạn đường, ba người chúng tôi không ai nói câu gì, cứ thế lặng lẽ đi.

Đi được nửa đường, Trình Chân đột nhiên quay người sang nói với tôi: “Chị đừng có giả vờ nữa, có gì mà phải ngại đâu.”

Nghe thấy câu này, tôi không bình tĩnh được nữa hét lên: “Có phải em bị cười nhạo đâu, tất nhiên là em không sao rồi!”

Nghĩ lại cảnh gần gũi lúc ở hồ bơi, tuy rất xấu hổ nhưng tôi không thể không thừa nhận, thân hình Trình Chân quả thật rất đẹp. Dưới ánh trăng ấm áp của mùa thu, đôi mắt cậu ấy như cả một đại dương, đường nét mi cong cong mảnh khảnh hiện ra tuyệt đẹp. Bóng hai người chúng tôi in trên mặt đường bị kéo rất gần, rất dài.

Sau khi bơi xong, người ta rất dễ đói. Ngồi trong quán KFC, tôi ăn hamburger, gặm cánh gà, rồi uống thêm một cốc nước cô ca. Ôi, thế này mới mãn nguyện chứ.

Trình Chân gẩy gẩy mấy miếng khoai tây nói: “Em không hiểu sao càng ngày chị càng không lớn lên được, hóa ra là vì ăn mấy thứ đồ vứt đi này.”

Tôi tức giận giằng lấy chỗ khoai tây của cậu ấy, không cho cậu ấy ăn nữa. Trình Chân đang chuẩn bị phản ứng lại thì điện thoại reo.

Nhìn thấy số điện thoại, Trình Chân không nghe máy ngay mà đứng dậy ra ngoài.

Tôi làm mặt hề với cậu ấy, đắc ý ăn miếng khoai tây, miệng lại còn lẩm bẩm: “Không cho em ăn nữa, không cho em ăn nữa.”

Liễu Đình đi vệ sinh, chỉ còn mình tôi quét sạch đống đồ ăn còn lại. Trình Chân nghe xong điện thoại quay lại, tôi chỉ vào cốc cô ca còn lại một nửa, cười hì hì nói: “Xin lỗi nhá, không chờ em vào, giờ chỉ còn lại cái này.”

Trình Chân cười cười, cũng không tức giận, không hề nghĩ gì, lấy cốc cô ca của tôi uống luôn, cứ như không thấy tôi đang tròn mắt nhìn.

Uống xong, cậu ấy còn không hề quan tâm gì nói: “Đá tan rồi, ga cũng bay hết rồi. Lý Vi, chị thích uống nước ngọt à?”

Thôi bỏ đi, tôi thất vọng thở dài, từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ hi vọng có thể vượt qua Trình Chân được.

Tôi nói: “Ai gọi mà em nói lâu thế?”

“Điện thoại của ai cơ?” Liễu Đình vừa đi vệ sinh về, ngồi xuống nhìn Trình Chân, “Chị đi vệ sinh về, em mới nói chuyện điện thoại xong à, là con gái hả, nói những gì mà lâu thế?”

Trình Chân nhìn tôi, cười nói: “Gái gọi.”

Liễu Đình lắc lắc ngón trỏ, nói: “Đừng nghĩ là cô không nghi ngờ em, bây giờ đang là thời gian nhạy cảm, cẩn thận không bị tóm đấy.”

Trình Chân buông tay: “Sợ gì chứ, em cũng có làm gì mờ ám đâu.” Sau đó nhìn tôi đầy ẩn ý, nói: “Đúng không.”

Tôi bị cậu ấy nhìn đến mức toàn thân cảm thấy không thoải mái, nhanh chóng cúi đầu hút hai ngụm cô ca to đùng, rồi chợt nhớ ra, cốc cô ca này Trình Chân vừa mới uống, lập tức bị sặc.

“Khụ khụ…”

Liễu Đình vội quay đầu hỏi: “Sao vậy? Sao vậy?”

Tôi ho sặc sụa hai lần, khí quản sặc nước nói: “Không sao. KFC nhiều quá, nước cũng cho nhiều đá nữa.” Trình Chân dùng tay chống cằm, cười mỉa mai, vẻ mặt rất phủ phàng.

Mải đi chơi tán gẫu, Liễu Đình không để ý đến việc cô Phương đang quản Trình Chân, cũng không nghĩ rằng cả buổi chiều nay cô Phương đang đợi chúng tôi về, nên cả bọn vừa mới về đến cửa đã bị hỏi: “Trình Chân, con có việc gì mà chạy ra ngoài thế, đi đâu, làm gì?”

“Con đi bơi.” – Trình Chân lớn tiếng nói.

“Ngoài bơi ra còn làm gì?” Cô Phương cũng đứng lên lớn tiếng, hỏi với giọng điều tra, “Vừa có cuộc điện thoại của bạn gái tìm con, là bạn cùng lớp hả?”

Trình Châ ngẩn ra, rồi tùy tiện gật đầu: “Vâng, bạn ấy hỏi con về buổi thực nghiệm tuần sau, vừa rồi tại đi bơi nên con tắt điện thoại, vì vậy nên bạn ấy mới gọi đến nhà mình.”

“Ừ” Nghe Trình Chân giải thích, cô Phương nói nhẹ nhàng hơn, sau đó không biết lại nghĩ gì, hỏi: “Hai đứa rất thân nhau à?”

Trình Chân ấp úng nói: “Bạn ấy là bạn cùng bàn với con, có thể không thân sao?”

Cô Phương nét mặt trầm mặc, nói: “Con nói chuyện kiểu gì thế hả, là mẹ hỏi ngoài việc học ra, hai đứa cũng thường xuyên tiếp xúc phải không?”

Trình Chân