
oa, không được ăn nhụy hoa. Ở chỗ
này nếu ngươi bị đau bụng thì cũng không có thái y tới cứu người đâu
nha.”
Lý Hơi đỏ mặt, bực tức xé mấy cánh hoa bỏ vào miệng nhai liền cảm nhận được vị chua, hai chân mày cau lại. Nguyễn Nhược Nhược vừa cười vừa nói: “Ta đã nói cho ngươi biết mùi vị hơi
chua, ngươi lần đầu tiên ăn cũng không nên ăn một mớ như vậy chứ?”
Bị nàng chọc ghẹo thêm một lần nữa, Lý
Hơi giận đến không nói được, vì vậy liền không để ý nàng mà bỏ đi về
phía trước. Nguyễn Nhược Nhược cầm một bó hoa đi theo phía sau hắn, vừa
đi vừa ăn vừa cười. Đi chừng nửa dặm đường, Lý Hơi đột nhiên nghe Nguyễn Nhược Nhược thốt lên, “A, dâu tây, một chùm dâu tây thật to! Lý Hơi
ngươi đừng đi nữa, nhanh đến bên này.”
Hắn vừa quay đầu nhìn đã thấy Nguyễn
Nhược Nhược hướng một bụi cây bên phải chạy đi. Hắn vội vàng theo sau
liền thấy cách đó không xa, giữa một đám cây lá xum xuê có một chùm quả
đỏ tươi. Giống như phát hiện bảo tàng, Nguyễn Nhược Nhược hưng phấn hò
reo: “Quá tuyệt vời quá tuyệt vời, ta từ lâu đã thèm dâu tây, không ngờ
nơi này lại có nhiều như vậy!” Vừa nói vừa vội vã hái một trái bỏ vào
miệng nhai nhai, “Ngon thật, chua chua ngọt ngọt! Lý Hơi, ngươi cũng tới nếm thử đi, tuyệt đối ngon hơn hoa Đỗ Quyên”.
Lý Hơi chần chừ, Nguyễn Nhược Nhược vì
vậy liền hái mấy trái đưa tới cho hắn. “Ăn đi ăn đi, mùi vị thật ngon.
Đây chính là thực phẩm xanh thuần thiên nhiên không bị ô nhiễm, rất
nhiều chất dinh dưỡng.”
Mặc dù không hiểu lắm hai câu sau cùng
của nàng nhưng đại khái Lý Hơi có thể đoán được là nàng đang khen ngợi
thứ trái cây này. Vì vậy hắn nhận lấy, bỏ đại vào miệng. Ừm, mùi vị quả
thật ngon hơn nhiều so với hoa Đỗ Quyên.
“Thế nào, không tệ phải không. Nơi này có rất nhiều, ngươi từ từ hái, muốn ăn bao nhiêu thì hái bấy nhiêu”,
Nguyễn Nhược Nhược như một nhân viên phục vụ nhiệt tình, ân cần chiêu
đãi khách cũ.
Hai người vì vậy vào đấy hái một mớ dâu
tây đã chín. Lý Hơi đang hái thì đột nhiên thụt tay lại, cảm giác giống
như bị điện giật. “Sao vậy sao vậy?” Nguyễn Nhược Nhược dù mê ăn trái
cây nhưng cũng không quên phóng mắt bốn phương tám hướng xem đường.
Lý Hơi không trả lời, chẳng qua là vung
tay một cái. “Bị gai đâm? Ta quên nhắc nhở ngươi, loại dâu tây này cũng
còn gọi là dâu gai vì nó sinh trưởng trong bụi gai rậm, gai đâm rất
nhiều, lúc hái ngươi nhớ phải cẩn thận nha.” Nguyễn Nhược Nhược mới vừa
nhớ ra, vội vàng nhắc nhở hắn.
Hai người vừa vùi đầu hái dâu tây ăn, một lát sau đó Nguyễn Nhược Nhược ngẩng đầu nhìn Lý Hơi, sắc mặt đại biến.
Nàng phóng vọt đến bên cạnh hắn, một tay hất văng thứ trái hắn vừa kê
lên miệng.
“Ngươi làm gì vậy?” Lý Hơi ngạc nhiên hỏi.
Nhặt lại trái cây mới vừa nãy bị chính
mình gạt văng đi, Nguyễn Nhược Nhược giơ trước mắt Lý Hơi vội vàng hỏi:
“Thứ trái cây bên ngoài trông giống như thế này…ngươi đã ăn chưa, ăn mấy trái rồi?”
“Tại sao vậy?” Lý Hơi hỏi lại, “Ta không biết, những trái này…không phải đều giống nhau sao?”
Nguyễn Nhược Nhược gấp gáp, “Cái
này…không giống với dâu tây dại, cái này gọi là Dâu Ấn (Indian
strawberry), có độc. Ngươi cẩn thận ngẫm lại xem đã ăn hay chưa?”
“Có độc!” Lý Hơi kinh hãi, “Cái…này cùng cái…kia tại sao không giống nhau?”
“Dâu Ấn đỏ thẩm, dâu tây dại đỏ tươi. Dâu Ấn có mùi vị…”
“Được rồi được rồi” Lý Hơi điên tiết cắt
đứt khóa học kiến thức sinh thực vật hoang dã của Nguyễn Nhược Nhược,
“Bây giờ nói nhiều như vậy có ích lợi gì? Ta ngay từ đầu đã ăn, ngươi
tại sao không nhắc nhở ta trước?”
Nguyễn Nhược Nhược thấp giọng: “Ta…ta…”
“Ngươi ngươi cái gì? Nếu không chê phiền
toái thì trước hết nên nói rõ cho ta biết có được hay không? Bây giờ có
nói cũng đã muộn, ta trúng độc mất rồi. Ngươi là cố ý muốn hại chết ta
sao?” Lý Hơi thật là nuốt không thông sự tình này, hắn đường đường là Tĩnh An vương thế tử tính mạng quý giá, lại phải bỏ mạng ở nơi này chỉ
vì…một thứ trái cây nho nhỏ?
“Ta làm sao có ý nghĩ này trong đầu chứ!” Nguyễn Nhược Nhược oan khuất nói, “Đây là rừng rậm hoang dã, ta chỉ có
một mình người là đồng bọn, hại chết ngươi đối với ta có cái gì lợi? Ta
thật là quên mà…”
“Không có lợi cũng đã bị ngươi hại chết rồi.”
“Dâu Ấn độc tính không mạnh như vậy đâu,
hơn nữa ta đoán chừng ngươi cũng không ăn nhiều, mau đến dòng suối nhỏ
đằng kia uống nhiều nước vào bụng rồi móc họng ói ra, chắc hẳn cũng
không có gì đáng ngại.” Nguyễn Nhược Nhược nghĩ đến biện pháp “giải
độc”. Lý Hơi tức giận liếc nhìn nàng một cái, thừa dịp còn chưa “độc
phát” mà vội vàng hướng dòng suối chạy đi.
Một hồi sau.
“Lý Hơi, tất cả những trái cây này là dâu tây dại thượng phẩm mà ta đã tinh tế tuyển chọn mới hái được, cố ý giữ
lại cho ngươi ăn. Ngươi nếm thử đi.” Nguyễn Nhược Nhược dùng một lá cây
xanh biếc thật to đựng mớ cỏ dại môi đỏ tươi đem đến trước mặt Lý Hơi đã “giải độc”, thái độ thập phần nịnh nọt.
“Không cần”, Lý Hơi nghiêng đầu đi, ngữ
khí cực kì trẻ con nói, “Ta nhịn đói một hồi lâu vẫn không chết, đi theo ngươi ăn mớ trái cây quái quỷ đó thật đúng là ăn để chết mà.”
“Ăn không chết ăn