
ông nên quá câu nệ. Từ trước đến giờ không ai nói qua với hắn như
vậy, Lý Hơi chấn động một hồi lâu mới chậm chạp nghi ngờ hỏi: “Tâm
thái…phải như thế nào mới tốt?”
Nguyễn Nhược Nhược hứng thú có hạn, cũng
không muốn cùng hắn nói nhiều, lại còn muốn hội họp với Thủy Băng Thanh
rồi trở về Nguyễn phủ nữa. Nàng chỉ có thể vội vã nói: “Rất dễ dàng nha! Không cần đặt mục đích quá cao, không đặt mình quá cao, nắm chặt vị trí trung gian thăng bằng là tâm thái sẽ được cơi mở. Một mình ngươi suy
nghĩ kỹ đi, ta không nói nhiều nữa. Gặp lại sau.”
Nói vừa xong, Nguyễn Nhược Nhược liền
xoay người chạy ra, bước chạy nhẹ nhàng như ánh trăng. Lý Hơi một mình
đứng tại chỗ, sợ run rất lâu sau đó.
Thủy Băng Thanh ở Tĩnh An vương phủ trình diễn một khúc vũ nồng nhiệt, chẳng những tài nghệ trấn áp quần hùng,
hơn nữa danh tiếng lại còn lan xa khắp nơi. Đêm đó hắn vận bộ dạng nam
trang xinh đẹp khác thường đã làm thành một trận lửa hừng hừng thiêu
cháy thị trường trang phục tại Trường An thành, mở đầu một làn sóng
trang phục thời thượng. Rất nhan sau đó, tại Trường An thành từ danh môn khuê tú cho tới tiểu thư phú thường đều mặc kiểu trang phục nam trang
cải biến. Trên đường Trường An khắp nơi đều có thể trông thấy nữ nhân
vận nam trang trang phục tiêu sái, phong lưu tao nhã.
Nguyễn Nhược Nhược không khỏi muốn trêu
ghẹo hắn, “Ngươi lợi hại nha! Đem làn sóng thời trang của thế kỷ hai
mươi mốt dẫn tới Đại Đường Thịnh Thế ngàn năm sau. Cứ đi bộ một vòng
trên đường Trường An, không chỗ nào là không thấy trang phục do ngươi
khởi xướng nha!”
“Đây cũng không phải là thành tích của
một mình ta, chủ yếu là lãnh đạo ngươi sắp xếp thích đáng, chỉ huy có
năng lực nên chúng ta mới thành công để cho trang phục nữ nhân đời Đường bước vào niên đại đổi mới!” Thủy Băng Thanh không chịu độc chiếm thành
quả, vô cùng khiêm nhường đem Nguyễn Nhược Nhược đẩy lên ghế chủ tọa.
Hai người nhìn nhau rồi ha ha cười to.
Trường An thành lưu hành làn sóng nữ cải
nam trang đối với hai người bọn họ mà nói là chuyện tốt. Thủy Băng Thanh tất nhiên lòng tràn đầy vui mừng không kể xiết, sau khi mặc vào nam
trang hắn mới có cảm giác khôi phục lại một nửa giang sơn, cũng là khôi
phục lại một nửa thân nam nhi bản chất. Nguyễn Nhược Nhược hành động
cũng dễ dàng hơn rất nhiều, đời Đường những nữ nhân vốn được dạy phải
dưỡng thân ở thâm khuê, nhưng cùng với trào lưu mặc nam trang xuất nhập
dễ dàng này nên đã có không ít thiên kim tiểu thư vui vẻ hào phóng ra
khỏi cửa đi dạo. Tình hình lên đến đỉnh điểm khi đương triều công chúa
tại thịnh yến trong cung công khai mặc nam trang tham dự, dân chúng sau
đó rầm rộ nối gót theo làn sóng trang phục mới này. Gió một khi đã nổi
lên, Nguyễn Nhược Nhược mừng rỡ đu đeo theo gió hưởng thụ tự do.
Đương nhiên cũng có một phần nhỏ những
nhân vật phu tử không chạy theo trào lưu, tỷ như Nguyễn lão gia và
Nguyễn phu nhân. Thế nhưng đối với trào lưu loại này mà nói, ngươi có
thể không ưa, nhưng ngươi lại không thể chế ngự được, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó giống như đại binh Trung Nguyên rầm rập đi tới. Phái cổ hữu
giống như châu chấu đá xe, thế nào chống đỡ được? Nguyễn lão gia mới đầu còn muốn ước thúc hai nữ nhi không được lao theo thời trang. Tuy nhiên, thiếu nữ yêu cái đẹp với khí thế như chẻ tre không cách nào khác ngăn
cản được. Nguyễn Nhược Phượng cùng chạy theo một luồng gió, Nguyễn Nhược Nhược càng vì những ngày tháng xuất nhập phủ sau này mà đấu tranh, hai
tỷ muội hiếm khi nào lại “nhất trí đại đồng tâm hiệp lực” đứng lên, đuổi theo đòi quyền tự do lựa chọn trang phục của các nàng. Nguyễn lão gia
bị các nàng phiền không chịu được, cuối cùng chào thua, tùy ý để hai nữ
nhi hoan hỉ thượng vào mấy bộ nam trang mà ở đầu đường thong dong đi
lại.
Nguyễn Nhược Nhược bây giờ mặc nam trang
ra cửa cũng không cần lén lén lút lút từ cửa sau ly khai. Xem như đã
được khai mở đường, nàng có thể thoải mái từ cửa chính xuất nhập. Có đôi khi Nguyễn Nhược Long dẫn nàng, có đôi khi nàng một mình hành động,
nàng đối với Trường An thành cũng dần dần quen thuộc, có thể một mình đi không ít chỗ. Hơn nữa Hoa Nguyệt Lâu nằm ở ngã tư đường phụ cận, nhắm
mắt lại cũng biết phải đi như thế nào.
Tại đời Đường này chỗ nàng có thể đến
không nhiều lắm, dù sao cũng không có người quen bằng hữu, thường xuyên
lui tới chính là Hoa Nguyệt Lâu thăm Thủy Băng Thanh. Thủy Băng Thanh
hôm nay lại có không ít phiền toái, nàng hoàn thành quá tốt màn hiến vũ ở bữa tiệc thọ Vương phi hôm nọ, lại thêm danh tiếng sắc nghệ song tuyệt
càng lúc truyền càng xa nên đã thu hút tới không ít phù lãng đệ tử muốn
được tiếp cận nàng. Tú bà tự nhiên không chịu bỏ qua cơ hội lớn kiếm
tiền, mặc dù đã thu bạc của Nguyễn Nhược Long, đáp ứng hắn nội trong hai tháng sẽ không sắp xếp hắn tiếp khách. Nhưng “phụng bồi rượu, đánh đàn, hát ca, nhảy múa” thì tránh không khỏi, đây cũng là điều kiện ban đầu
đặt ra. Điều này khiến cho hắn suốt ngày chạy tới chạy lui như con thoi, di chuyển không ngớt. Nguyễn Nhược Nhược đến thăm, hắn ngồi xuống nói