
nếu không phải vậy, ta còn không
biết An Lăng tiểu tử tốt như vậy. Hơn nữa, chờ ngươi với gian phu đi rồi, ta
cũng có thể dựa vào chuyện ngươi phản bội, đi trấn an trái tim vỡ nát của hắn.
Ha ha! Thất ca ta nói, cái này gọi là thừa dịp người chưa chuẩn bị, bách chiến
bách thắng!”
Vai tôi lại bị hung hăng vỗ hai
cái, Trại Nguyệt mới cảm thấy mỹ mãn rời khỏi.
Chỉ còn lại tôi và Kỳ Nhi lẳng lặng
sững sờ ở trong phòng, một lúc sau, tôi mới run run môi nói: “Kỳ Nhi, ngươi…”
Kỳ Nhi rụt đầu, vô cùng ủy khuất.
“Công chúa nếu tức giận thì mắng ta
đi, trước đó… ta đã nói cô có thể không nhất thiết phải vậy.”
Tôi lấy lại giọng nói, “Ngươi nói
vậy, chẳng lẽ Trại Nguyệt mới rồi không phải vừa diễn trò sao?”
Kỳ Nhi cắn môi dưới, khó xử nói:
“Công chúa, nếu tâm nguyện cầu hưu thư của cô đã thành, thì, thì cũng đừng quan
tâm chi tới mấy chuyện này!”
Một câu của Kỳ Nhi như vậy, làm sao
lại không khiến tôi động tâm cho được.
“Kỳ Nhi, nói ta biết, ta muốn biết
rõ chân tướng.”
Kỳ Nhi nghiêng nghiêng mí mắt,
giọng nói vô cùng bắt đắc dĩ.
“Công chúa, chân tướng chính là vì
lúc trước chúng ta không cẩn thận, dẫn tới cành bá vương hoa tiến vào Mục vương
phủ, hiện tại bá vương hoa này muốn đuổi hồng hạnh của cô đi rồi mọc rể.”
“…”
Kỳ Nhi biết tôi không cam lòng, lại
bỏ thêm một câu.
“Ta mua chuộc được mấy tiểu thái
giám trong cung, bọn họ nói, lúc trước trong ngự hoa viên, Trại Nguyệt công
chúa dưới ánh trăng rắc hoa, giơ kiếm bức hôn trước mặt rất nhiều người.”
Tôi đờ người, đột nhiên nhớ lại, trước
đó không lâu trên ngực tiểu ngu ngốc có một vết sẹo mờ. Lúc đó tôi còn hỏi hắn,
hắn chỉ cười mập mờ nói, bị nhành hoa vẽ nên.
Bây giờ xem ra, nhánh hoa này thật
không phải giả, hay là nhánh hoa dại!
Chương 43
Hôm sau, Lạc Vân Quốc mưa như trút.
Vãn chiều, tôi vì chuyện của Trại
Nguyệt khiến cho ngủ không yên, lăn qua lăn lại ở trên giường, trái lăn phải
đá.
Một chốc lại lầm bầm lầu
bầu hết thảy đều là âm mưu, là An Lăng Nhiên cố ý an bài cho Trại Nguyệt
đến kích thích bản công chúa; một chốc lại đấm ngực chán nản tiểu ngu ngốc lại
dám hái hoa dại sau lưng tôi, tới tới lui lui, cho tới nửa đêm, vất vả lắm mới
ngủ được.
Nhưng mới ngủ được một lúc, tôi
bỗng nghe bên tai truyền đến tiếng nước chảy ào ào, đầu gối nhịn không được mà
bắt đầu nhức nhối.
Khi tới mùa đông, Tinh Nhu lầu mặt
dù nằm lẻ loi giữa hồ, cao hơn nhiều so với mặt nước, nhưng bản công chúa vẫn
thể nhịn được sợ, mỗi ngày đều chịu đủ sự xâm nhập của hơi lạnh lúc triều dâng,
chăn trong lâu cũng luôn ẩm ướt có phơi cũng không khô, vì thế, tôi tựa như
thật biến thành một công chúa không may danh phù kỳ thực – tối nào cũng ôm ánh
mặt trời ấm áp trong người mà nằm lạnh run dưới chăn.
Mấy ngày tiếp theo, lại còn bị
phong thấp, bây giờ đầu gối lại còn đau lâm râm, tôi cũng không để ý nhiều lắm,
trở mình ngủ tiếp, nhưng tựa như tiếng nước chảy lờ mờ bên tai càng ngày càng
lớn, tôi vừa trợn mặt nhìn xong, nhất thời không biết làm sao.
Khóe mắt tôi thấp thoáng như có bèo
nổi trên mặt nước, ào ào dập dờn như đang lướt sóng từng trận từng trận, tôi
ngồi dậy sờ thử, mới phát hiện chăn đã bị ướt hơn phân nửa, mưa bên ngoài vẫn
còn rơi tí tách.
Tôi ngược lại thầm khinh bỉ mình,
hóa ra hôm qua cả tối chỉ lo rối rắm, không chú ý đến trời mưa, qua cả một đêm
tích nước, nước mưa đã tràn vào Tinh Nhu lâu, dâng tới giường bản công chúa,
tiếc thay, lúc này mới đúng thật gọi là thừa cơ hãm hại, bị nhốt dìm trong nước
mưa.
Tôi vừa thầm than khổ, vừa lấy ấm
trà múc nước, nhưng là cũng phí công, trong lâu ngoài lâu này bình thường cũng
đã cao hơn mặt hồ, bọn thủ vệ ở phía bờ đối diện canh giữ tôi trước đó không
biết đã tranh thủ mưa to trốn ở chỗ nào uống rượu, bản công chúa gọi trời không
thấu, gọi đất không linh, lại thêm hai cái chân đang ngâm trong nước càng lúc
càng đau, vì thế chỉ đành phải ngồi chờ ở trên giường cách mặt nước không cao
lắm, ôm đầu gối khẩn cầu ông trời thương xót, có thể nhanh nhanh nhắc mấy người
đi tiểu đêm nhớ tới còn có một Hạp Hách công chúa hồng hạnh ra tường trong thủy
lao, bằng không, tôi chỉ sợ tới sáng mai, lúc bọn họ đến xem tôi, thi thể của
tôi đã trôi tới bờ bên kia rồi.
Sự thật chứng minh, ông trời mặc dù
có hay ngủ gà ngủ gật thật, nhưng trong thời khắc khẩn cấp nhất vẫn kịp tỉnh
lại.
Ước chừng lúc nước hồ dâng lên tới
giường, vừa qua bắp chân bản công chúa, rốt cuộc cũng có người xuất hiện.
Lúc đó tôi đang ôm bả vai hàm răng
va loạn xạ, ánh mắt đã có chút mơ hồ, chỉ có lỗ tai còn minh mẫn mà nghe ngóng
động tĩnh ở bên ngoài, thấp thoáng nghe thấy âm thanh chuồn chuồn lướt nước
tạch tạch ở bên ngoài, đang định kêu cứu, chợt nghe tiếng lội nước truyền vào
phòng, hóa thành tiếng động của vật nặng chìm dưới nước, gấp rút đi ngược lại
hướng nước chảy ào ạt tiến về phía tôi. Còn có, âm thanh tự nhiên của thượng
đế.
Người nọ sốt ruột gọi: “Liêm Nhi,
Liêm Nhi!”
Tôi mừng rỡ, lấy hết sức lực chứa đựng
cả đêm trong người ra, yếu ớt nói: “Jesus, Jesus, ta đây này!”
Nói xong, cu