Teya Salat
I'm A Devil!

I'm A Devil!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324172

Bình chọn: 10.00/10/417 lượt.

ết có quen tôi??? Cũng có thể, sĩ diện của hắn lớn

lắm mà.

Nghĩ vậy, tôi xụ mặt xuống theo bản năng. “Buồn cười thật, cảm xúc

của mình cứ lộn xộn như thế này từ bao giờ nhỉ?”- tôi thở dài.

_ Sao tự nhiên cái mặt ngu đi vậy?

What the hell? Tôi vội vàng quay sang bên cạnh. Hắn ta nhảy sang đây lúc nào thế không biết?

_ Con khỉ, đừng có tự ý chuyển chỗ!

_ Cô cấm được cơ à? - hắn nhếch môi cười.

Dĩ nhiên là không rồi, đến thầy cô giáo hắn còn chẳng coi là cái

đinh gì, tôi nói thế nào được. Bất chợt tôi cảm thấy lạnh gáy, hình như

sát khí ở đâu đó truyền tới, tôi ngước lên nhìn, thấy cô giáo “Huyền

Diệu” đang trợn trừng mắt. Tôi vội im bặt, nói nữa không khéo lại bị

tống ra khỏi lớp, tại hắn!

Vẫn chưa hết sát khí, tôi ngoái cổ lại, ngoại trừ Chỉ Nhược và

Shirou, tất cả những ánh nhìn đi kèm thông điệp: “con nhỏ khuyết tật đó

có biết mình là ai không thế?”, “Dám ngồi cạnh Ren thiếu gia?”, “quận

chúa còn chưa được nó lấy quyền gì?” từ các devil girls (có thể còn từ

các gay devils, nếu có nữa) đang lăm le chĩa vào tôi.

Tôi chỉ biết thở dài, lại quay lên, không ngờ đụng ngay cái mặt

của hắn. Hắn không nói gì, cứ nhìn tôi chằm chằm như kiểu người ta đi

coi vườn thú, éc, tôi có phải động vật đâu >-
Đột nhiên mắt tôi không biết bị cái gì thôi miên mà dừng lại ngay ở chỗ....môi của hắn >-< Chết tiệt!!! Cái khả năng mê hoặc đậm bản

sắc hồ ly của hoàng tộc nhà hắn xấu xa quá thể!

_ Nhìn gì, nhỏ háo sắc kia?

“Câu đó anh tự bảo mình ý!” – tôi nghĩ trong đầu vì biết chắc là

hắn đọc được, tôi chỉ lườm hắn rồi lại gục đầu xuống. “Đẹp trai thì

người ta nhìn chút có mất gì đâu, hắn nhìn mình thì được, tên khốn kiếp, chỉ có cái mã!”.

...

Mà....cái chỗ hôm qua bị tôi cắn đã lành rồi cơ đấy, đúng là quỷ thật, dù thời gian hồi phục không được ngay lập tức.

Ế, nếu vậy hồi trước mình cứu hắn làm qué gì nhỉ?

_ Chỉ hồi phục nếu vết thương không nghiêm trọng thôi, óc heo!

Hừ, nhịn đủ rồi đó, tôi là đứa rất dễ nổi đoá lên thế mà hắn cứ

suốt ngày chọc ngoáy. Ai rảnh có thích thì lên đây mà ngồi với hắn nè,

bà không thèm!

Óc heo? Hắn tưởng hắn thông minh lắm đấy chắc? Hồi trước còn dám nói

với tôi là “trông cái mặt đần đần” nữa, IQ của hắn đã bằng tôi chưa mà

phách lối, đã Lý Thông lại còn tưởng mình là Bao Công!

_ Mời em Linh lên bảng giải bài tập sau.

Éc, tự nhiên “bà cô” gọi mình tôi lên bảng chứ, thật là...

_ Nhanh lên nào!

_ Vâng!

Tôi lò dò lên bảng, thú thật là học văn hoá thì tôi hiểu, chứ còn học ba cái bùa phép quỷ ám này thì tôi chịu, làm sao mà giải chứ, oh my goddddd TTT_TTT

_ Không làm được sao? Vậy thì tự lấy bút viết chữ "NGU" lên mặt đi!

Tiếng đùa cợt của hắn từ bên dưới vọng lên, kế đó thì cả lũ học

sinh hùa vào vỗ tay đồng tình, thậm chí một số còn lấy đồ ném lên phía

bục giảng - nơi tôi đang đứng nào bút, nào thước...

Cảnh này không hiếm gặp ở South Devil, thậm chí theo như tôi được

biết thì nó còn xảy ra phổ biến hơn nhiều tại North Devil và cả West

Devil - 2 trường trung học trực thuộc lãnh địa quỷ. Những học sinh bị

coi là "khuyết tật" luôn được liệt vào diện tùy ý bắt nạt.

Ngay từ khi mới đến đây, tôi đã rất khó chịu về điều này nhưng

luôn cố nhịn vì nghĩ cho cùng thì họ cũng chưa đụng chạm gì đến tôi, ít

ra là chưa có điều gì quá đáng xảy ra, nhưng có vẻ bây giờ mọi chuyện đã đi quá giới hạn chịu đựng của tôi rồi...

_ Á!!!

Bất chợt tôi cảm thấy bỏng rát ở cổ tay, liếc xuống thấy một ít

chất lỏng màu xanh bám dính ở đó làm da bị ăn mòn, cái thước ai đó vừa

ném lên trúng tay tôi đang tan chảy. Đau đớn nhân đôi, tôi dằn mạnh viên phấn lên bảng, cắn chặt răng ngăn không cho nước mắt chảy ra.

Tôi biết cái đám này coi thường tôi, do đó tôi càng không thể khóc

trước mặt chúng, đặc biệt là trước mặt hắn. Tôi không biết hắn tỏ thái

độ khi này khi khác với tôi như nào, nhưng có thể thấy rõ trong mắt hắn

tôi chỉ là món đồ chơi không hơn không kém.

_ Các em thôi ngay! – cô giáo nạt lớn.

_ Đó là chất độc farin mà, ai biến nó thành cái thước ném lên thế? - Chỉ Nhược vội chạy lại đỡ tôi, nhìn thấy cảnh đó quay xuống lớp gào lên.

Luciana cũng tiến đến đỡ tôi, nét mặt lo lắng, còn tôi thì nhìn

xuống bên dưới, chỗ hắn, nhưng cái tôi nhận được chỉ là vẻ mặt lãnh đạm

của hắn. Tôi tự mắng mình đúng là con ngốc, hắn nói không sai, tôi mong

chờ cái gì ở hắn, một ánh mắt thương cảm ư? Trong khi hắn là người vừa

khởi xướng trò đùa đó à?

_ Mình không sao đâu, nhìn đi, nó đang lành mà. – tôi nén đau gượng nói.

_ Ồ! – Luciana và Chỉ Nhược nhìn vết thương trên tay tôi đã nhanh chóng lành một cách thần kỳ thì không khỏi ngạc nhiên.

_ Nhưng mà trông cậu vẫn còn rất đau, chẳng phải là cơn đau nhân đôi sao?

Đó là tiếng của Shirou, cậu ấy chạy lên từ bao giờ thế?

Tôi ngước lên nhìn, cố gắng nhe răng cười:

_ Không sao mà... ơ...

Đột nhiên cậu ấy tiến lại nhấc bổng tôi lên, quá bất ngờ nên tôi chẳng kịp phản ứng.

_ Em đưa bạn ấy xuống phòng y tế! – Shirou ngoái lại nói với cô giáo.

_ Phòng y tế khoá cửa rồi. - Chỉ Nhược vội lên tiếng.

_ Vậy tôi đưa cô ấy quay lại