Teya Salat
I'm A Devil!

I'm A Devil!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323921

Bình chọn: 10.00/10/392 lượt.

một dấu chấm hết.

Cậu buông cô nhóc ra, lạnh lùng quay lưng bỏ đi.

_ Khoan đã! - giọng cô nhóc gọi với theo.

_ Rốt cuộc tôi là cái gì của anh hả?

Ren không quay lại, cậu sợ phải thấy cô ấy khóc, nhưng cậu vẫn đáp:

_ Đồ chơi!

_ Tại ....sao? Tại sao chỉ là....?

_ Vì tôi ghét cô. Đáng ra tôi nên giết cô từ lâu rồi mới phải!

_ Vài ngày nữa sẽ có người đưa cô trở về nhà, tôi không muốn thấy mặt cô ở South Devil nữa đâu.

Nói xong, cậu bước nhanh ra khỏi phòng, thật nhanh, bởi vì nếu không chỉ cần một tiếng nấc nhỏ của cô ấy lọt vào tai, có lẽ cậu sẽ không thể dằn lòng mà quay lại ôm chặt lấy cô ấy.

“Hãy cứ hận tôi đi, chỉ có như vậy, tôi mới có thể để em rời xa tôi được.”

“ Xin lỗi, đã làm em phải đau. ”

“Xin lỗi!”

_ Điện hạ, đã tìm ra manh mối của chất độc bám trên chiếc váy xanh mà điện hạ đưa cho thần.

Một tiểu quỷ bẩm báo.

_ Thế nào?

_ Dạ, nó thuộc dòng chất độc farin, một chất kịch độc khá phổ biến trong giới quỷ, có điều....

_ Sao lại ngập ngừng? Nói tiếp đi!

_ Có điều loại này, chỉ hoàng tộc chi tộc phía đông mới có, thưa điện hạ!

_ Hoàng tộc? Chi tộc phía đông?

Ren nhíu mày, lát sau khoé môi cậu lại nhếch lên lần nữa.

_ Thì ra .... Một tiếng....

Một tiếng nữa.....

Một tiếng nữa nữa.....

Tôi ngồi thẫn thờ trên chiếc giường rộng hồi lâu, tự thấy là mình đang có tâm trạng rất giống mấy người bị “7-love”, nhưng ngẫm lại thấy không hợp lí, bèn lắc lắc cái đầu. Đấy là người ta thất tình, còn tôi, thất cái gì không biết? Tóm lại tôi chỉ thông suốt một điều đó là tôi cảm thấy mình đang đứng ở mép vực thẳm, chênh vênh giữa sự sống và cái chết, sau đó thì hắn đến....... đạp cho một phát!!!

Rút ra một triết lí để đời: những kẻ có vẻ bề ngoài khiến người ta nhìn vào buộc phải nuốt nước bọt ừng ực mà ví dụ điển hình là con cá sấu đó, ẩn sau cái vỏ perfect về mặt hình thức của hắn, là một tâm hồn......cá sấu hoàn hảo, và xét về mặt toán học, mức độ xấu xa đó là DƯƠNG VÔ CÙNG. Tôi không thề nhưng tôi đảm bảo đấy.

Và điều này dẫn đến một chân lý: ai mà nung nấu ý định yêu hắn thì chỉ có nước đi mua bảo hiểm nhân thọ thôi, nhìn gương tôi đây này, ấy chết không phải......không phải là tôi cũng yêu hắn, ý tôi là....tôi chỉ thấy tội cho Luciana, vừa đẹp người lại vừa đẹp nết thế mà bị ép gả cho hắn, đúng là tội lỗi (lời tác giả: điều này thì chưa chắc đâu cô nương!!!).

Haizzz.....vẫn biết thở dài là không tốt, nhưng đó hình như là cách duy nhất giúp tôi giải toả căng thẳng thì phải. Suốt từ nãy đến giờ, tôi cứ đi lòng vòng tìm gạch để ném đá những câu nói đáng ghét của hắn cứ lởn vởn trong đầu.

Gì? “Tôi ghét cô”? Ai quan tâm đâu mà phát biểu cảm tưởng.

“Đáng lẽ tôi nên giết cô từ lâu rồi mới phải”? Xin lỗi chứ, biết trước đã giàu, tôi mà biết trước sẽ có ngày đụng phải con cáo già gian ác bệnh hoạn như anh thì có cho vàng tôi cũng cóc thèm đến học ở South Devil. Anh hối hận chứ gì, giờ giết tôi vẫn còn kịp chán, sao anh không làm luôn đi, đừng nói với tôi là “hội chứng sợ bẩn” của anh không cho phép, đồ độc ác >_<

“Tôi không muốn nhìn thấy mặt cô ở South Devil nữa”? Anh tưởng chỉ có anh biết tự ái thôi à, tôi cũng có sĩ diện của tôi chứ, anh đuổi chứ gì? OK, tôi đi, tưởng bà đây vương vấn cái mặt của anh chắc. Nói cho anh hay, dù danh sách “những cô nàng xin chết” của anh có dài hơn Vạn Lí Trường Thành thì cũng yên tâm là sẽ không dính tên của tôi đâu. Giờ tôi lập tức biến khỏi đây, anh có thể tha hồ mà cười phớ lớ được rồi.

Máu sĩ diện trong tình trạng thuỷ triều lên, tôi trèo xuống giường chạy về phía cửa, định bỏ đi. Đúng lúc tay tôi sắp chạm đến cánh cửa thì bỗng nó bật mở...

_ Tiểu thư, cô định đi đâu vậy?

Một cô gái vận trang phục kiểu như JJ – phù thuỷ của Oruku trong Gaoranger, trên đầu có một cái sừng nhỏ, trông rất chững chạc tròn mắt nhìn tôi.

_ Ơ.... à, em đang định trốn... ý nhầm, đang định.....về nhà. – tôi đính chính.

_ Xin lỗi tiểu thư, không có lệnh của điện hạ, tôi không thể để tiểu thư ra ngoài được!

What the hell? Không có lệnh của hắn thì tôi không được ra ngoài? Cho hỏi cái định lí này ai chứng minh thế?

Tôi trợn tròn mắt, vội mở miệng phản bác:

_ Hắn đuổi em mà, con cá sấu đó hắn...

_ Tiểu thư, điện hạ là hậu duệ quỷ giới, cách dùng từ của cô xem chừng quá vô lễ rồi! - chị ấy nghiêm mặt nhắc nhở.

_ Nhưng....

_ Tiểu thư, nếu là kẻ khác, với cách xưng hô như vừa rồi, cô sẽ lập tức bị đày xuống tầng sâu nhất của lãnh địa (tức địa ngục), muôn kiếp không được siêu sinh, cô biết chứ?

Tôi nuốt nước bọt đánh ực, sợ xanh cả mặt.

_ Đã đến giờ dùng bữa, mời tiểu thư theo tôi. - chị ấy lại nói.

_ Em không ăn đồ của hắn. – tôi gắt.

_ Đây là lệnh của điện hạ, mời tiểu thư đi dùng bữa, bắt buộc!

Chẳng ra cái thể thống cống rãnh gì hết, kiểu cho người đi “mời” này của hắn sặc mùi xã hội đen ý.

_ Em không đi!

_ Tiểu thư, cô đừng ép tôi phải dùng đến quỷ thuật để cưỡng chế.

Omg. Kiếp trước bà cô này làm cảnh sát chắc?

_ Được rồi, em đi! – tôi vùng vằng nói.

_ Cảm ơn cô, tiểu thư!

_ Em không phải tiểu thư, chị đừng gọi như thế, em là Linh. – tôi nói.

_ Vâng, tiểu thư