Polaroid
Jq Thiêu Đốt Năm Tháng

Jq Thiêu Đốt Năm Tháng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323691

Bình chọn: 9.5.00/10/369 lượt.

. Chậc chậc, tôi một bên run lên, một bên nuốt nước miếng.

Bỗng nhiên anh ta đứng lại, tôi dừng không kịp nên đập đầu vào lưng anh ta.

Tôi giận, dừng lại cũng không thông báo trước một tiếng! Nhưng tôi giận mà không dám nói gì, phẫn nộ vuốt bị cái mũi đụng đau.

Anh ta xoay người, cúi đầu nhìn chằm chằm mặt của tôi, ánh mắt khó dò thâm trầm, khóe miệng hiện lên một nụ cười quỷ dị, sau đó âm thanh trầm thấp nói: “Lại đây một chút.”

Để làm chi? ! Tôi che hai tay đặt trước ngực ở cảnh giác nhìn anh ta.

Tôi lại ngửi được mùi vị âm mưu!

Diệp Tử Ninh nhìn tôi cái dạng này, hơi hơi nhíu mày, “Nhanh?” một tiếng, tôi lập tức thật chân chó không có cốt khí chạy đến bên cạnh anh ta.

Trong lòng yên lặng chảy hai hàng lệ, tôi nghĩ đi vào nơi này tôi đã có thể thoát ly khỏi anh tôi con hồ ly âm hiểm kia, không nghĩ tới núi cao còn có núi cao hơn, trước mắt Diệp Tử Ninh này xem ra tuyệt đối không dễ đối phó hơn anh tôi.

Anh ta lấy một tay khoát lên trên vai tôi, đem một nửa sức nặng của mình tì lên người tôi, thản nhiên nói: “Dìu tôi một chút, tôi có hơi nhức đầu.”

Tôi chợt nghe lời này, biểu tình trên mặt thực là kì lạ, cơ thể có chút rút gân, tinh tế nhớ lại sau đó lại có cảm tưởng muốn rơi nước mắt, đại BOSS, vừa rồi chảy máu mũi sao không thấy ngài nhức đầu, làm thế nào bây giờ mới đến cảm thấy nhức đầu?

Diệp Tử Ninh ước chừng cao khoảng một thước tám, mà tôi bất quá mới một thước sáu ba, anh ta tì như vậy, tôi thiếu chút nữa ngã sấp xuống, tất cả mọi người chung quanh đều ngừng động tác trong tay, há to miệng nhìn chúng tôi.

Tôi cả người chấn động, lập tức nhận được ánh mắt ghen tị từ bốn phương tám hướng phóng tới, nháy mắt mặt của tôi biến dạng đỏ như mông khỉ. . . . . .

Những người này là nữ bác sĩ, nữ y tá cùng nữ bệnh nhân, trong đó còn có một dì dọn vệ sinh hơn năm mươi hơn tuổi . . . . . .

Thật đáng sợ >_

Có điều đi đến văn phòng anh ta, anh ta liền buông bả vai của tôi ra, động tác vô cùng sạch sẽ lưu loát, nào có chút bộ dáng suy yếu gì đâu!

Tôi lập tức tỉnh lại, kích động, run rẩy chỉ tay vào người, anh ta… anh ta ….anh ta vừa rồi làm như vậy tuyệt đối là cố ý ! Anh ta là trả thù!

Lúc nãy tôi đem gót giầy phóng đến trên mặt anh ta, làm cho anh ta mất mặt, cho nên anh ta quyết định mượn tay người khác tới giết chết tôi, anh ta vừa rồi làm động tác ái muội như vậy rất dễ dàng đem tôi đặt lên một vị trí vô cùng nguy hiểm, làm cho tôi nháy mắt trở thành cái đinh trong mắt toàn bộ nữ bác sĩ, y tá, nữ bệnh nhân, nhóm dì vệ sinh, còn có con gián mẹ, muỗi mẹ, hết thảy động vật giống cái! Đến lúc đó anh ta không cần tự mình ra tay, cơ thể tôi đã có thể bị người ta tách rời, sau đó phơi thây dã ngoại, chiêu này cao tay, thật sự là cao tay!

Nghĩ vậy, rầm một tiếng, cõi lòng nát tan, sợ tới mức khó có thể hô hấp.

Diệp Tử Ninh từ sau khi vào văn phòng cũng không hề nhìn tôi, đi đến chỗ ngồi ngồi xuống, lấy ra một cái hòm thuốc rửa sạch miệng vết thương.”Còn ngây ngốc ở đó làm gì, muốn tôi mời cô sao?”

Tôi nắm chặt nắm tay, trong lòng nhớ kỹ Tam Tự kinh, mặt ngoài biểu hiện nhu thuận giống như một người vợ nhỏ, chậm chạm từng bước bước qua.

Anh ta nằm ở ghế, nhắm mắt lại.

Lương tâm vô cùng tội lỗi, tôi run rẩy lấy cồn cùng những thứ khác ra, cố gắng nhớ lại từng bước rửa sạch vết thương đã ở học trường, thật sự là sách ít đọc thì rất khó nhớ! Vì sao lúc trước tôi cúp tiết nhiều như vậy chứ?

Trên mũi anh ta có một vết thương nho nhỏ, nhưng không ảnh hưởng khuôn mặt đẹp trai của anh ta. Lông mi anh ta rất dài rất dày rất cong, như cánh bướm rung động, ở hai gò má có hai cái lúm đồng tiền, lại càng nổi bậc làn da anh ta trắng nõn, mềm mại giống như trẻ con, khi ngón tay tôi phất quá da anh ta, trái tim đập nhanh hơn một nhịp, giống như có một dòng điện từ đầu ngón tay chạy qua toàn thân.

Tôi tự nói với mình, bình tĩnh đi Tiêu Chu, phải chịu đựng, chịu đựng! Mày đừng để bị bề ngoài này lừa gạt, vị này trước mắt mày chính là một con lão yêu thâm sơn đó, anh ta tuyệt đối không phải là chén trà của mày đâu, anh ta là ly sữa bột Tam Lộc, uống vào chắc canh ta là bị sỏi thận mà chết. . . . . .

Tôi trước tiên sử dụng cồn i-ốt tiêu độc, phải rửa sạch từ miệng vết thương ra bên ngoài, từng bước cẩn thận đổ cồn đồ vào miệng vết thương, anh ta kêu rên một tiếng mở to mắt.

Tôi cả người run lên, lúc này tôi đang ghé vào anh ta trước mặt, khoảng cách hai người không vượt qua mười li, bầu không khí vô cùng mờ ám, quỉ dị.

Anh ta bình tĩnh nhìn tôi vài giây, ánh mắt thâm thúy, nhìn mãi đến khi tôi miệng khô lưỡi khô, sắp vì chột dạ mà hôn mê, lúc này anh ta mới lại chậm rãi nhắm mắt lại, nói: “Cẩn thận một chút cho tôi.”

Lúc này tôi mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, cả người yếu xìu, cơ hồ đứng không vững, trong lòng còn đập bùm bùm giống như đánh trống, người này thật là đáng sợ, một ánh mắt là có thể dọa tôi thành cái dạng này, về sau tôi vẫn là tránh xa anh ta thì tốt hơn.

Con mẹ nó chứng cớ cái gì, tôi không làm, về sau tôi làm một y tá không lý tưởng, có thể tránh xa cái tên Diệp Tử Ninh xa được bao nhiêu thì xa,