
dám nhìn hắn.
“Đụng vào đâu?”
“Tay chân đều có trầy da, chân phải giống như trật rồi.” Cô ngoan ngoãn một năm một mười báo cáo.
“Đi đường cẩn thận một chút.”
“Vâng…..” Ở trước mặt hắn, cô giống như chỉ có lần lượt nhận giáo huấn.
Trong xe không khí ngưng trệ, cô cẩn thận sợ hãi kêu một tiếng, “Khúc quản lí.”
Liếc cô, đợi cô muốn nói gì.
“Thực xin lỗi, hại anh chạy đến đây một chuyến.”
Hắn đem xe ngừng lại, quay đầu nhìn về phía cô, lạnh lùng mở miệng nói: “Đầu của cô chỉ để biết trang trí thôi sao?”
Cô chịu đựng miệng vết thương đau đớn, ngoan ngoãn bôi thuốc, phối
hợp tới cùng, chỉ là người đàn ông bên cạnh đi theo vừa rồi vẫn bình
tĩnh hé ra mặt thối, làm cho cô có áp lực.
Cô phát sinh tai nạn xe cộ đã đủ đáng thương rồi, hắn còn bày sắc
mặt cho cô xem, hung dữ, giống như cô gây ra chuyện gì có lỗi với hắn
vậy.
Ở bệnh viện sau khi bôi thuốc xong, hắn không nói một câu trực tiếp
ôm cô trở lại trên xe, cũng không nói rõ muốn đi đâu: cô bất an nhìn
cảnh trí ngoài xe, nếu miệng vết thương không quá đau nhức, cô thực sự
xúc động muốn nhảy xuống xe.
Ước chừng chạy gần 20′, xe rốt cục đứng ở một tòa biệt thự trước
mặt, hắn đè xuống điều khiển, “Tất” một tiếng cửa sắt mở ra, xe chậm rãi lái vào bên trong ga-ra.
“Khúc quản lí, nơi này là chỗ nào?” Cô sợ hãi than nhìn biệt thự
phong cách Châu Âu, nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, thật xinh đẹp
đó!
“Nhà của tôi.”
“Khúc quản lí, anh quên gì đó ở trong nhà sao?”
Hắn xuống xe, trước đầu xe vượt qua, giúp cô mở cửa xe. “Cô còn muốn về công ty?”
“Khúc quản lí, kỳ thật tôi sẽ tự mình đi.” Tuy nhiên hành động của
cô không tiện, nhưng vẫn làm cho hắn ôm tới ôm lui, cảm giác thật không
được tự nhiên.
Không để ý tới lời của cô, Khúc Túc trực tiếp ôm lấy cô.
Tại sân nhỏ đang sửa sang lại hoa cỏ bà Khúc nheo mắt lại, trông
thấy từ rất xa con trai bế một cô gái, thả công việc xuống bên cạnh, ưu
nhã đi tới.
Tất Ngọc Nhi trông thấy bà Khúc, gấp đến độ lung lay cánh tay của
hắn, ý bảo muốn xuống, chỉ là hắn bất vi sở động, vẫn đang thẳng tắp đi
tới.
“Vị này chính là?” bà Khúc hai mắt khôn khéo đánh giá cô gái được con trai ôm.
“Cô ấy là đồng nghiệp của con, tai nạn xe cộ bị thương, con mang cô
ấy về nghỉ ngơi.” Đi vào phòng khách, đem cô đặt ở trên ghế sa lon.
“Khúc quản lí, không cần phiền toái như vậy.” Cô cũng không có nói
muốn tới nha! Cho dù thật muốn nghỉ ngơi, cũng là trở lại nhà cô mới
đúng nha!
“Thực xui xẻo nha!” Đi theo phía sau bà Khúc nhìn thấy thạch cao trên mắt cá chân cô, nhíu mày.
“Con về công ty trước.”
“Khúc quản lí!” Tất Ngọc nhi bất lực hô, hắn sẽ không phải muốn đem cô ở nơi này a?
“Tôi sẽ trở lại.” Hắn vỗ vỗ vai của cô trấn an, hắn lo lắng cho cô
chỉ có một minhf ở nhà trọ nhỏ, dứt khoát liền mang cô trở lại nhà hắn
chiếu cố, quay đầu đối với mẹ nói: “Mẹ, trong lúc này trước hết làm
phiền mẹ.” Cầm áo khoác đi ra ngoài.
Nào có người như vậy? Đem cô để ở nơi này, cứ thể vội vàng đi làm.
Tất Ngọc Nhi ai oán nhìn chăm chú bóng lưng hắn đi xa, tầm mắt kéo về,
phát hiện bà Khúc đang dò xét cô.
Trong phòng khách hai người phụ nữ đều chiếm một phương, trầm mặc không nói.
“Bác Khúc, bác còn bận việc, không cần chiêu đãi cháu.” Tất Ngọc Nhi trước mỉm cười lấy lòng.
“Đương nhiên.” bà Khúc miễn cưỡng liếc cô, nhẹ nhàng sờ thoáng mái tóc, bình tĩnh đi ra đại sảnh.
Cô vỗ nhẹ bộ ngực, bà Khúc ánh mắt nhìn người cùng Khúc quản lí
không có sai biệt, cô rốt cuộc biết Khúc quản lí học thói quen xấu từ
người nào.
Tất Ngọc Nhi nhàm chán ngồi, không biết nên giết thời gian như thế
nào, cô đi đứng bất tiện, cố gắng chìa tay lấy tạp chí tại góc bàn bên
cạnh, thình lình tầm mắt tràn ngập địch ý truyền đến, cô ngẩng đầu,
chống lại ánh mắt không thân thiện của bà Khúc, lập tức mặt lộ vẻ khốn
quẫn.
Bà Khúc chỉ là nhìn cô liếc xéo một cái, đi qua đem tạp chí thu vào
trên kệ, bà vốn tính là tiếp tục trở về sửa sang lại vườn hoa, nhưng
nghĩ đến người mà con trai đặc biệt mang đến, hay là vòng trở lại.
Con trai bình thường một mình ở bên ngoài, thỉnh thoảng mới về nhà,
không nghĩ tới nữ đồng nghiệp tai nạn xe cộ bị thương, hắn còn đặc biệt
đem nữ đồng nghiệp mang đến trong nhà cho bà coi chừng, đã như vầy, bà
hãy cùng vị nữ đồng nghiệp này, thuận tiện tìm hiểu tin tức một chút.
“Muốn uống trà sao?” bà Khúc hai tay ôm ngực, ở trên cao nhìn xuống cô.
“Không cần làm phiền.” Tất Ngọc Nhi vội vàng khoát tay.
Bà Khúc tự rót chén trà, để tới trước mặt cô, “Uống.”
“Cám ơn.” Bá đạo cùng ngữ khí đều giống nhau, thật không hỗ là mẹ con.
Bà Khúc từ ngăn tủ phòng khách lấy ra một đống giấy quảng cáo đặt
lên bàn, sau đó ngồi ở trên ghế sa lon, đem giấy làm thành một mảnh dài
hẹp, cũng không ngẩng đầu lên hỏi: “Cô ở công ty là chức vụ gì?”
“Tổng đài.”
“Tổng đài? Không phải là nhân viên trực điện thoại?” Tướng mạo của
cô có điểm quen thuộc…… Nghĩ tới, cô chính ngày đó là nữ tiếp tân nói
chuyện rất khách khí.
“Vâng……”
“Thương thế không sao a?”
“Không sao.”
“Cùng nhà A Túc nhà chúng ta là quan hệ như thế nào?”
“Bác Khú