
rãnh không?”
“Ân.”
“Hôm nay sau khi cửa tiệm đóng cửa, lưu lại một chút cho anh.”
“Vì…… Vì cái gì?”
Khúc Túc liếc xéo bộ dáng vẻ mặt mờ mịt, phát giác cô hoàn toàn không có tự giác thân là bạn gái.
“Hẹn hò.” Thản nhiên nói.
“A ~~” cô cảm giác trên mặt nóng rát một mảnh.
“Em không cần thẹn thùng, liền lấy tâm bình tĩnh là được.” Xem cô
biểu lộ khốn quẫn, hiểu được cô còn chưa quen quan hệ mới của bọn họ.
“Mới…… Mới không có.” Miệng cô cứng ngắc nói, chỉ là hẹn hò mà thôi, cô sẽ không sợ.
“Em đi mau lên!” Hắn nhịn không được đưa tay sờ nhẹ gò má đỏ rừng rực của cô.
“Anh…… Anh anh……” Cô chấn động, hắn làm sao có thể hiển nhiên sờ cô như vậy?
“Nhanh đi làm việc a!” Hắn điềm nhiên như không đem tầm mắt trở lại trước màn hình điện thoại lại gửi điện trả lời.
Đáng giận! Hắn rõ ràng là cố ý nhiễu loạn cô, Tất Ngọc Nhi thở phì
phì đi trở lại vào trong, liếc nhìn thời gian một cái, cách thời gian
tiệm đóng cửa khá lâu, hắn thật muốn vẫn ngồi ở chỗ này đợi cô?
Tất Ngọc Nhi trừng mắt hắn, muốn dùng niệm lực đem hắn đuổi đi,
trừng được mệt mỏi, cả người lâm vào trầm tư, mấy phút đồng hồ sau đi
trở về bên cạnh bàn Khúc Túc. “Anh….. Muốn hay không đi xung quanh một
chút?”
“Em muốn theo giúp anh sao?” Nếu như vậy, hắn có thể suy xét.
“Em phải làm việc.”
“Anh ở chỗ này đợi là đựơc.” Hắn muốn cho cô tự giác trong việc bọn họ đang kết giao.
“Em là sợ anh buồn chán.” Hơn nữa lúc này kẻ kia, ảnh hưởng nghiêm trọng đến tâm tình của cô trong công việc.
“Sẽ không.”
Tiếng chuông gió vang lên, cô phản xạ quay đầu, người tới chính là đối tượng thân cận lần trước.
“Tất tiểu thư, xin chào.” Lâm Ngữ Thực cũng đã gặp cô rồi, ngại ngùng chào hỏi.
“Anh Lâm, xin chào, mời ngồi.” Tất Ngọc Nhi muốn đi tới trước nghênh đón, tay lại bị người đàn ông bên cạnh một phát bắt được. “Anh làm cái
gì?”
“Không có gì.”
“Vậy anh còn không buông ra.” Cô như vậy sẽ không thể làm việc a!
“Em ở tại chỗ này, Đường tiểu thư tự nhiên sẽ đi ứng phó.”
“Anh một mực không cho em đi, là ghen a?” Cô thuận miệng nói, dừng vài giây, sắc mặt lại là đỏ bừng một mảnh.
“Đúng.” Hắn câu dẫn khóe miệng, cô gái này phản ứng cực kỳ đáng yêu.
Cô thở hốc vì kinh ngạc, hắn như thế nào lại không nguợng miệng mà nói ra!
“Tất tiểu thư, cô sinh bệnh sao?” Lâm Ngữ Thực chính mình đi tới.
“Cô ấy rất tốt.” Khúc Túc nắm chặt tay của cô, vẫn là không tha.
“Kỳ… kỳ thực là bà Tất muốn tôi tìm thời gian tới ngồi một chút, tôi cũng cảm thấy nơi này không tệ.” Hắn đẩy đẩy kính mắt, nói cực kỳ thành khẩn mà thong thả.
“Thật sự là rất cảm tạ cổ vũ của anh rồi, từ nay về sau quán nhỏ
mong rằng anh duy trì đến! Tôi trước pha ly trà, mời anh nếm thử xem
sao.” Đường Thành Ân không biết từ chỗ nào xuất hiện, túm lấy Lâm Ngữ
Thực bước đi.
“Người bạn này của em không tệ.” Khúc Túc gật đầu tán thưởng.
“Mau buông tay a!” Cô không biết hướng mắt đi nhìn nơi nào.
Hắn cười khẽ một tiếng, tại trên mu bàn tay của cô khẽ hôn một cái,
mới buông cô ra; cô chấn động, tay vội vàng co lại ra sau lưng, thẳng
theo dõi gương mặt tuấn lãng đẹp đẽ của hắn.
Sau đó, chạy trối chết.
—
Gió mát từ từ quét, Ngọc Nhi khom lưng ở bầu trời đêm, đèn đêm chiếu rọi một đôi nam nữ gắn bó mà đi, bầu không khí yên tĩnh, nhiệt độ không khí sảng khoái, hết thảy đều rất tốt đẹp, chỉ tiếc cô gái cùng đi sắc
mặt vô cùng trầm trọng khẩn trương, phá hủy cả hình ảnh.
“Anh…… Của anh…… Tay……” Tất Ngọc Nhi ánh mắt không biết nên đặt chỗ nào, lắp bắp, muốn nói lại thôi.
“Không được sao?” Khúc Túc cử động nắm hai tay giao nhau giơ cao, biểu lộ rất khiêu khích.
“A —— quá mất mặt, anh không cần phải giơ cao như vậy đâu, mau buông ra a!” Tất Ngọc Nhi hết nhìn đông tới nhìn tây, rất sợ bị người khác
gặp được.
“Em thả lỏng một chút” Đáy mắt hắn tiết ra vui vẻ, phản ứng của cô luôn thú vị như thế.
“Làm sao có thể……” Cô giọng nói nhỏ lẩm bẩm, ngượng ngùng tùy ý hắn
nắm, “Khúc quản lí, anh không biết là chúng ta như vậy rất phiền toái
sao?”
“Anh đã không phải cấp trên của em rồi, anh đề nghị em đổi lại xưng hô có thể cho tốt hơn.”
Ngữ khí của hắn nghe tuy là rất thoải mái, nhưng Tất Ngọc Nhi rõ
ràng hiểu được, nếu như không thuận theo ý của hắn, cô tuyệt đối sẽ
không có ngày tốt lành trôi qua.
“Em đây bảo anh a…… A Túc tốt lắm.” Rất thuận theo mệnh lệnh, mặt đỏ rừng rực cúi đầu đến không thể cúi thấp hơn.
“Em vừa rồi muốn nói cái gì?”
“Liền…… Chúng ta như vậy kết giao, anh không biết là phiền toái sao?”
“Em phiền?”
“Cũng không phải, cảm thấy anh luôn đi từ Đài Bắc đến Tân Trúc như
vậy đi tới đi lui thật sự quá cực khổ.” Thói quen dùng đến ngôn ngữ nịnh nọt nói chuyện.
“Em có thể đến nhà trọ của anh.” Hắn bâng quơ đề nghị.
“Làm sao có thể! Em muốn làm việc, giao thông cũng không thuận
tiện.” Cô khẩn trương bác bỏ, tốc độ tiến triển của hắn quá nhanh, làm
cho trái tim cô sắp vô lực gánh vác.
“Vậy em có đề nghị gì hay?” Hắn nhìn lại cô.
“Muốn hay không chia…… Chia sẻ kết giao tâm đắc một chút, động viên
lẫn nhau cố gắng lên.” Khi hắn ân cần nhìn chăm chú, cô miễn cuỡng sửa
lại lời nói