
ày cũng không phải là Tống Cao Tường, mà là Diêu Vân. Công ty của Tống Cao Tường vẫn còn cần đến sự đỡ lưng của bố Diêu Vân.
Bọn họ kết hôn, cũng là vì lúc đó công ty của bố Tống Cao Tường gặp khó khăn suýt phải đóng cửa, nên ông ta mới không thể không đồng ý cuộc hôn nhân này.
Cũng vì thế, Tống Cao Tường bỏ rơi mẹ Tô Y Thược, người phụ nữ đáng thương mà ông ấy yêu tha thiết nhưng lại không thể nào ở bên bà.
Y Thược mải hồi tưởng rồi ngủ quên mất.
Cô như nhìn thấy cậu bé trai cùng cô xây lâu đài cát ở trong cô nhi viện đó, như nhìn thấy anh ấy từ từ bước đến bên cô.
“Đã nói sẽ quay về cơ mà, anh ở đâu?…” Trong lúc ngủ mơ, Tô Y Thược nhẹ nhàng nói, khóe mắt như thấp thoáng ánh nước mắt…
***
Bất tri bất giác, thời gian cứ thế trôi nhanh, đã ba ngày Nhược Thủy Tam Thiên không online.
Tô Y Thược cũng đã lấy được bốn đóa phù dung là vàng, lục, xanh, lam. Chỉ còn thiếu phù dung tím ở Phù dung cốc nữa thôi.
Bây giờ, Y Thược đang nằm giữa đồng hoa phù dung trong Phù Dung cốc.
Cô cứ nghĩ quái lông đỏ sẽ biết gì đó, nhưng nó lại nói chưa từng nghe thấy ở phù dung cốc có phù dung tím bao giờ, khiến Tô Y Thược như bị chặt đứt manh mối. Rốt cuộc là nó ở đâu?
[Phụ cận'> Nhược Thiên: Y Y…
Tiếng gọi nghe mất hồn như vậy khiến Y Thược thực sự muốn giả vờ như không nghe thấy, trong khoảnh khắc, cô còn có cảm giác muốn tránh người ta nữa.
Một lát sau, Tô Y Thược đã chuẩn bị tốt tinh thần, mà Nhược Thiên vẫn chưa thấy xuất hiện. Điều này hoàn toàn nằm ngoại dự kiến của cô. Bình thường cô chỉ cần vừa lên mạng, Nhược Thiên đã lủi thẳng tới bên cạnh cô, hơn nữa còn không rời đến một tấc. Có lúc cô còn nghi ngờ, không biết có phải cậu ta cố tình chờ cô lên mạng không.
[Phụ cận'> Nhược Thiên: Em nhìn này, nhìn này, ở đây có đóa phù dung rất kỳ quái ấy cơ ~~~”
Nhìn tin tức vừa nhảy lên ở khung đối thoại, trong đầu Tô Y Thược thoáng hiện lên một suy nghĩ, phù dung kỳ quái, chẳng lẽ là…
Tô Y Thược vội vàng đi về phía Nhược Thiên, thấy cậu ta đang ngồi xổm trước một mảng hoa phù dung lớn, phù dung ở trước mặt cậu ta còn thoáng có tia sáng tím…
[Phụ cận'> Nhược Thiên: Để tôi hái cho em!
Nhìn bóng Nhược Thiên đi về phía trước, Tô Y Thược còn chưa kịp ngăn cản thì đã thấy một luồng ánh sáng tím lóe lên trước mặt. Chỉ vài giây sau, tất cả đều khôi phục lại nguyên vẹn như ban đầu, cứ như tất cả những chuyện vừa rồi đều chỉ là ảo giác vậy.
Sau đó, Tô Y Thược nhận được yêu cầu giao dịch. Nhìn đóa phù dung tím nằm trong khung giao dịch, đương nhiên cô cũng không ngây thơ đến mức nghĩ rằng cậu ta có thể hái được nó dễ dàng như vậy, nhưng Nhược Thiên đến giờ vẫn bình an vô sự, chứng tỏ là không hề có chuyện gì xảy ra hết.
[Phụ cận'> Nhất Thược: Anh không gặp chuyện gì chứ?
[Phụ cận'> Nhược Thiên: Không… phải gặp chuyện gì sao?
Nhược Thiên chớp chớp mắt rất ngây thơ, Tô Y Thược lập tức gạt bỏ khả năng đó.
Nhược Thiên không cần phải lừa cô. Chẳng lẽ vì cậu ấy là con rể nuôi từ bé của phù dung cốc, nên tất cả mọi hành động ở phù dung cốc sẽ được hệ thống bảo vệ sao?
Nghĩ tới nghĩ lui, Tô Y Thược cũng chỉ có thể nghĩ tới trường hợp đó.
[Phụ cận'> Nhất Thược: Cảm ơn.
Dù là cậu ta làm cách nào để có được nó, thì cũng đã là giúp cô một việc. Tô Y Thược lịch sự cảm ơn.
Rõ ràng Nhược Thiên không ngờ cô sẽ nói cảm ơn, cậu ta hơi sững lại một chút, rồi không nói gì nữa.
Sau ba giây…
[Phụ cận'> Nhược Thiên: Bà xã, muốn cảm ơn anh thì mau cưới anh về đi ~~~ (nói xong còn ra vẻ thẹn thùng)
Tô Y Thược cảm thấy người lạnh toát, quả nhiên, không thể quá khách sáo với cậu ta được, dễ dàng khiến cậu ta được voi đòi tiên!
[Phụ cận'> Nhất Thược: Đừng gọi lung tung…
Tô Y Thược đã không còn gì để nói với chàng trai này, từ trước tới giờ, cô chưa từng gặp người nào mặt dầy như vậy, quả thực là như tường đồng vách sắt, quan trọng nhất là, cô thật sự không có biện pháp nào với người như vậy.
Nhược Thiên không phản bác câu nói của Tô Y Thược, mà tùy tiện nằm xuống cạnh cô, hai người một tím một hồng nằm lặng yên giữa cánh đồng phù dung, nhìn lên bầu trời xanh. Không ai nói câu gì, không khí hài hòa đến kỳ lạ.
Bình thường, Tô Y Thược vừa lên mạng, cậu ta đã chạy ngay tới bên cô, nói líu lo không ngừng, bây giờ lại im lặng như vậy, khiến cô cảm thấy không quen lắm.
[Phụ cận'> Nhất Thược: Anh là NPC à?
Tô Y Thược hỏi, cô vẫn cảm thấy Nhược Thiên không hề giống NPC chút nào. Làm gì có NPC nào rảnh rỗi như cậu ấy, ngay cả Liễu Phiêu Phiêu ở lầu xanh cũng phải kinh doanh lầu xanh, kiếm tiền cho game. Vậy mà giá trị tồn tại của Nhược Thiên lại chỉ là “chồng nuôi từ bé” sao? Hệ thống thiết lập ra nhân vật này, có phải là quá vô bổ rồi không?
[Phụ cận'> Nhược Thiên: Coi như vậy đi.
Nhược Thiên nghiêng người, dùng tay chống đầu, hai mắt đen láy nhìn Nhất Thược.
Coi như vậy ư? Thế tức là phải hay là không? Câu trả lời của Nhược Thiên khiến Nhất Thược cảm thấy rất mơ hồ, không biết phải nói gì.
[Phụ cận'> Nhược Thiên: Em có hạnh phúc không?
Trong khung chat yên lặng bỗng xuất hiện câu hỏi của Nhược Thiên. Lần này, Tô Y Thược không trả lời, hạnh phúc à? T