
đi, phấn có rơi xuống hay không. Bà ta lắc mông, chậm rãi bước từ trên cầu thang xuống.
“Chào bác gái Diêu.” Lưu Tây vẫn tiếp tục khoác lên mình hình tượng thanh niên nho nhã, lễ phép.
Đương nhiên Diêu Vân đã nghe đồn đây là một anh chàng lăng nhăng, nhưng Lưu Tây còn giàu có, có địa vị hơn nhà bà, đối với bà, đây mới là điều quan trọng nhất. Bà ta việc gì phải quan tâm đến hạnh phúc của Tô Y Thược chứ. Cô cũng không phải con gái của bà ta, huống chi, bà ta chỉ mong cô phải chịu khổ sở mà thôi.
“Ôi chao, đây là con trai cưng nhà anh đấy à? Đúng là phong cách hơn hẳn người bình thường.” Vừa nói, Diêu Vân vừa kéo tay Lưu Tây, nịnh nọt.
“Quá khen, quá khen rồi, làm sao mà bằng được cậu con cưng nhà bà chứ. Nghe nói năm ngoái cháu Tống còn nhận được một hợp đồng lớn, hy vọng sau này sẽ có dịp hợp tác ~~~” Nghe thấy người ta khen con trai mình, trong lòng Diêu Vân vui như nở hoa.
“Coi kìa, chúng ta đứng đây làm phiền đám trẻ tâm sự rồi.” Diêu Vân lập tức nghĩ tới mục đích chủ yếu của ngày hôm nay, gả Tô Y Thược càng sớm càng tốt. Xem ra, Lưu Tây này có vẻ cũng có ý với Tô Y Thược, nên bà ta vội vàng tạo cơ hội cho họ ở riêng với nhau.
Tống Cao Tường và Diêu Vân nói họ phải sang chỗ khác để tiếp khách, để lại Tô Y Thược và Lưu Tây đứng đây.
“Tôi không thích anh, cách xa tôi ra một chút.”
Tô Y Thược biết Diêu Vân định làm gì. Bà ta không quan tâm đến việc người muốn cưới cô là ai, thì Tô Y Thược có thể hiểu được, nhưng mấu chốt nhất là Tống Cao Tường lại không hề phản đối, thậm chí còn chẳng hề nói một câu nào, khiến cô hoàn toàn thất vọng về ông. Bây giờ cô chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, ngay cả ở lại cho đủ lễ nghĩa cô cũng không muốn nữa. Đối với nơi này, cô chỉ còn thấy chán ghét mà thôi!
Lưu Tây không ngờ hắn sẽ bị người ta từ chối. Hắn luôn nghĩ, gia đình hắn giàu có là thế, vẻ ngoài lại khôi ngô tuấn tú, chưa từng có cô gái nào hắn nhìn trúng mà lại từ chối hắn. Đương nhiên hắn nhìn ra sự bực mình trong mắt Tô Y Thược, nhưng trực tiếp từ chối như vậy khiến hắn cảm thấy mất hết thể diện. Đã vậy, đừng trách hắn độc ác!
“Cô Tô, nói chuyện đừng nên thẳng thắn như vậy, coi chừng rước họa vào thân.” Lưu Tây không tin hắn không làm gì được một cô gái như vậy.
Tô Y Thược không muốn tốn thời gian nói nhăng nói cuội với hắn, liền quay người đi ra cửa.
Sở dĩ cô tới đây, là vì lúc trước vẫn còn ôm ấp một tia hy vọng với Tống Cao Tường. Nhưng hiện giờ cô hoàn toàn hết hy vọng rồi, đã vậy, cũng không cần phải tiếp tục đứng ở đây nữa. Chỉ ở đây thêm một giây thôi, cô cũng cảm thấy không thể thở nổi rồi.
Đương nhiên Lưu Tây sẽ không thể để cho cô gái này rời đi sau khi ngang nhiên từ chối hắn như thế được, để người khác biết được, thì hắn biết vứt cái mặt này đi đâu.
Tô Y Thược vừa đi tới cửa lại đi ngang qua một người thanh niên đang bước vào trong. Chỉ trong khoảnh khắc giao nhau, cô thoáng ngửi thấy mùi hương cỏ xanh thoang thoảng trong không khí, khiến tâm trạng cô tốt hẳn lên, nhưng cũng không quay đầu xem người vừa tới là ai.
Không biết vì sao Lưu Tây cũng không đuổi theo cô.
Tô Y Thược chầm chậm bước một mình trên đường, gió đêm nhè nhẹ thổi qua mặt cô, xung quanh có rất nhiều người qua lại, có đôi tình nhân cãi nhau ầm ĩ, cũng có đôi vợ chồng hòa thuận đi bên nhau. Dường như cả thế giới chỉ có mình cô đi một mình vậy! Tô Y Thược làm như đi dạo lung tung không chủ định, rẽ vào một con hẻm nhỏ.
Vừa rồi cô vẫn luôn cảm thấy có người theo sau mình, vì thế cô cũng cố tình rẽ vào con hẻm này. Cô cũng muốn nhìn xem, ai lại dũng cảm như thế!
“Anh cả, cô nhóc đó đâu rồi?” Giọng một người đàn ông trung niên.
“Hừ, vừa rồi ông vẫn còn nhìn thấy con bé, sao vừa chớp mắt một cái đã không thấy đâu rồi?” Giọng một người đàn ông khác có vẻ rất nghi hoặc.
“Mấy người tìm tôi à?” Y Thược chậm rãi bước từ trong bóng tối ra, ánh trăng chiếu vào mặt cô, bất giác khiến người ta hơi sợ hãi.
Nhưng hai người đàn ông kia lại không chú ý tới, chỉ biết nhìn cô bằng ánh mắt tham lam.
Trên mặt hai gã đàn ông kia đều có vết sẹo, gã dùng giọng điệu thô bỉ nói: “Này cô lé, ông chủ chúng tôi bảo chúng tôi phải dạy dỗ cô em cho ra trò một phen. Nhìn cô em da mỏng thịt non thế này, anh đây thực sự không đành lòng chút nào.” Vừa nói, gã còn vừa đưa tay lên vuốt cằm, nở nụ cười dâm đãng đi về phía Tô Y Thược.
“Vậy sao?” Tô Y Thược lãnh đạm trả lời, như không hề sợ bọn họ chút nào cả.
Ở bên buổi tiệc, Lưu Tây nghĩ hai gã du côn này đã đối phó được Tô Y Thược, trong lòng vô cùng sung sướng. Cô còn ra vẻ thanh cao, đến nước này thử xem cô có chịu được không. Trong lòng hắn cũng nôn nóng không chịu nổi, nhưng hiện giờ hắn có chuyện còn quan trọng hơn chuyện này.
Vừa rồi khi hắn định chạy ra đuổi theo Tô Y Thược, thì vừa vặn gặp “Dạ Thần” trong truyền thuyết của giới thương nhân đang bước vào.
“Dạ Thần” là biệt hiệu của anh, bởi vì người ta chỉ có thể gặp anh vào buổi tối, nhưng không ai biết được tên thật của anh là gì, cũng nhờ có một lần tình cờ mà hắn may mắn được gặp anh, anh còn được xưng tụng là vị thần giàu có nhất