
tám đại tổ tông nhà hắn.
“Sao em phải đi xin việc bên ngoài chứ? Anh… nhà họ Tống có thể nuôi em mà?!!!” Những lời này, đối với Y Thược thì là sự chăm sóc của anh trai dành cho em gái, nhưng người ngoài nhìn vào, lại thấy có một ý nghĩa khác.
Ít nhất với một người từng trải như Quan Thanh thì cô ấy hoàn toàn không nghĩ như vậy. Tình cảm của Tống Thanh dành cho Tô Y Thược không bình thường, nhưng Tô Y Thược có vẻ rất chán ghét người thanh niên này.
Tô Y Thược chưa từng thấy Tống Thanh tức giận đến bốc hỏa thế này bao giờ, nên nhất thời đứng sững người tại chỗ.
Hành động của cô rõ ràng là muốn sau này tự sống một mình, khiến Tống Thanh vô cùng lo lắng, cũng không nhận ra mình vừa thất thố.
“Bạn học này… Chị sẽ không bạc đãi cô đâu, cô xem, phúc lợi của công ty chị tốt cực kỳ ấy. Cô tìm đâu ra được một công ty như công ty của bọn chị chứ?” Quan Thanh giận dữ, người thanh niên này muốn cướp người của ông chủ à? Mơ đi! Dù cho cô có phải phơi nắng đến đen cả da mấy ngày nay, thì cô cũng phải lôi kéo Tô Y Thược bằng được!!!
“Không cần.” Tô Y Thược trả lời Tống Thanh, rồi lại tiện tay cầm một tờ đăng ký khác trên bàn.
Tống Thanh cau mày, còn định nói gì đó thì xung quanh chợt vang lên tiếng huýt sáo.
“Nhìn kìa, là Tống Tâm Di đấy.” Giọng một nam sinh vang lên đầy hào hứng.
Một đám người đang đi về phía này, đi đầu là Tống Tâm Di, hoa hậu giảng đường của đại học A. Thật ra, Tống Tâm Di còn kém hơn Tô Y Thược một chút, nhất là về khí chất, nhưng mọi người đều biết nhà cô ta rất giàu có, trong trường, cô ta cũng chơi thân với nhiều sinh viên nữ, cho nên mọi người đều đẩy cô ta lên làm hoa hậu giảng đường. Tô Y Thược lại rất lãnh đạm với mọi người, trừ Lục Hân ra, cô rất ít khi tiếp xúc với người khác.
“Ôi chà, tình cờ ghê. Anh đứng đây làm gì vậy?” Tống Tâm Di đứng bên cạnh Tống Thanh, tuy cô ta đang cười, nhưng ánh mắt lại liếc nhìn Tô Y Thược đầy khinh bỉ.
Tống Thanh là anh trai của Tống Tâm Di, anh trai ruột thịt.
“Tôi đi trước.” Dưới sự quấy rầy của Tống Tâm Di, cuối cùng Tô Y Thược cũng điền xong vào tờ đơn đăng ký. Cô không thích cả hai anh em họ.
Quan Thanh nhận lấy tờ đăng ký của Tô Y Thược, mỉm cười đầy mãn nguyện. Các đồng chí bị hạ cấp điều xuống đây cũng thu lại ánh mắt của mình, yên tâm rồi!
Đang lúc Quan Thanh vui vẻ, thì tờ giấy trong tay lại bị người ta giật mất!
“Ôi cha, Y Thược, sao cô lại vào dạng công ty này chứ?” Tống Tâm Di vừa dùng vẻ mặt kinh ngạc nhìn Y Thược, vừa chỉ vào tờ đơn đăng ký trong tay, hơn nữa, còn đưa cho mấy sinh viên nữ đi cùng cô ta, mấy cô gái kia đều lén cười thầm, ánh mắt đầy giễu cợt nhìn Tô Y Thược đang đứng im lặng ở đằng kia.
“Di nhi, em vừa phải thôi!” Tống Thanh quát.
“Dạng công ty này à?! Có cái rắm gì liên quan đến cô chứ?! Chỉ là một cái bình hoa mà dám khinh thường bà đây à?! Mau quay về bụng mẹ cô mà dưỡng thai cho tốt vào, đừng để đến lúc sinh ra lần nữa mà vẫn bại não như bây giờ!” Quan Thanh giật lại tờ đơn đăng ký. Mẹ kiếp, muốn chết à?! Dám chọc vào chị đây!
Mọi người trầm mặc, quả nhiên, không thể chọc vào chị Thanh được.
Cô… cô…” Tống Tâm Di không ngờ sẽ bị mắng, nhất thời tức giận đến không nói được lời nào, chỉ trợn trừng mắt nhìn Quan Thanh.
“Tôi rất ổn!” Quan Thanh lập tức khiêu khích ngược lại.
Tống Tâm Di tức nghẹn đến đỏ bừng cả mặt mũi.
“Phụt…” Không biết ai cười trước, nhưng mấy nữ sinh đi cùng Tống Tâm Di cũng mím chặt môi, buồn cười lại không dám cười.
Tống Tâm Di muốn giữ gìn hình tượng tiểu thư khuê các của mình, đương nhiên không thể nói những lời thô tục như Quan Thanh, mặt cô ta nhìn y như bị táo bón, trợn mắt hung hăng lườm Tô Y Thược, rồi xoay người đi mất. Cô ta vốn chỉ ỷ vào việc Tô Y Thược không cãi lại mới dám nói, bây giờ có Quan Thanh ở đây, cô ta làm sao dám thô lỗ nữa.
Tống Thanh nhìn Y Thược, thấy cô không tức giận mới nói câu xin lỗi rồi đuổi theo Tống Tâm Di.
Trải qua tiết mục nhỏ vừa rồi, hình tượng của Quan Thanh trong lòng Tô Y Thược chớp mắt nhảy lên hàng Ngự tỷ!
“Cái con nhóc đó thèm bị chửi đây mà. Lần sau cô cứ làm như chị, chửi chết con nhóc đó đi, xem nó còn dám ừ hử tiếng nào không.” Quan Thanh tức giận nói, chỉ là một con nhóc vắt mũi chưa sạch mà lại dám ra vẻ chị hai trước mặt cô à?!
Tô Y Thược khẽ cười, chỉ là cô lười phải tranh cãi thôi mà.
“À, đúng rồi, tiểu Y Thược, đây là tiền lương tháng đầu của em.” Chờ mấy người râu ria đi hết, Quan Thanh lập tức biến thành con cừu nhỏ, khiến những đồng nghiệp đi cùng cô đều ngẩn người sửng sốt.
Tô Y Thược cũng hết hồn với tốc độ biến sắc mặt của cô ấy, còn không phản ứng kịp.
“Vậy bọn chị đi trước nhé. Gặp lại ở công ty sau nhé, moah moah ~~” Quan Thanh vừa nháy mắt vừa vẫy tay với Tô Y Thược. Chỉ một giây sau, với tốc độ gió cuốn mây tan, cô ấy và mấy người kia đều biến mất sạch sẽ không còn một hạt bụi. Đùa sao, lỡ đột nhiên cô lại đổi ý thì làm sao bây giờ.
Có điều, Tô Y Thược còn chưa biết phải liên lạc với cô ấy như thế nào, cũng chưa từng nghe thấy có công ty nào lại chủ động ứng trước tiền lương cho nhân viên, chuyện này có phải hơi